Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 295: Cứu cháu

“Giảm nhiệt, chính là đề phòng miệng vết thương nhiễm trùng, không chỉ nước muối, rượu trắng mà trong nhà thường uống cũng được. Nếu bọn chú bị động vật cào bị thương hay là chảy máu chỗ khác trên người, đều có thể làm như vậy.” Lục Hướng Noãn nhân cơ hội phổ cập khoa học với bọn họ.
Nhưng mà cô thật lòng muốn bọn họ có thêm chút kiến thức y học, thời buổi này tất cả mọi người đều quá khổ.
Nhưng mà thời buổi này nông dân càng khổ hơn, bệnh vặt luyến tiếc bỏ tiền khám bệnh, phải đến khi không chịu đựng nổi mới đi.
“Chuyện này thì tôi biết, lúc trước khi đi học giáo viên từng giảng.” Đàm Phượng Kiều đứng bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện xen miệng vào.
Lần này cô ấy thật lòng bội phục Lục Hướng Noãn biết được nhiều thứ như vậy, trông xinh đẹp thì thôi, còn biết chữa bệnh cứu người.
Đều là người với nhau, vì sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy, Đàm Phượng Kiều nghĩ rách đầu cũng không nghĩ ra.
“Đây là lần đầu tiên chú nghe người ta nói như vậy, chú biết rồi, chẳng trách người ta đều nói đọc sách có tác dụng.” Quách Cẩu Tử xoa gáy hàm hậu nói.
Đồng thời ông ấy còn không quên đốc xúc con trai bên cạnh phải chăm chỉ học tập, tranh thủ thi đỗ trường tốt một chút khiến Quách gia bọn họ nở mày nở mặt.
Quách Phú Quý làm gì cũng được nhưng mà học tập không được, giáo viên vừa mới giảng bài xong, cậu ta đã quên sạch, học hai ba năm đến bây giờ cậu ta mới biết được 1-12.
Nhưng mà cho dù như vậy, mỗi ngày cha cậu ta đều giơ giày rách lên bắt cậu ta đi học, nếu dám không đi thì cái giày rách này sẽ đánh vào mặt cậu ta.
Quan trọng nhất chính là không đi học, cha cậu ta không cho cậu ta ăn cơm.
Đối với người như Quách Phú Quý mà nói, một bữa không ăn cơm đã đói lả, cho nên cho dù không thể học vào, cậu ta vẫn phải khoác cặp sách cha cậu ta làm cho đi học.
Chỉ có vẻ mặt Lục Hướng Noãn cứng đờ, sau đó khôi phục như thường.
Không lâu sau, nhiều nhất là hai năm sẽ diễn ra vận động kia.
Phải dừng thời gian rất lâu.
Ít nhất mười năm.
Cho nên có lẽ nguyện vọng của Quách Cẩu Tử sẽ thất bại.
Nước muối hơi xót, đặc biệt là khi chạm vào miệng vết thương, cho nên khi Hoắc Cảnh Xuyên cao lớn thô kệch dùng nước muối lau vết thương cho anh ta.
Tam Ma Tử ngất xỉu đi truyền tới tiếng kêu rên, ngay sau đó mở mắt ra.
Đám Vương Chí Thành thấy Tam Ma Tử tỉnh lại, thì nhanh chóng tiến tới, ngay cả Đàm Phượng Kiều cũng thế.
Hoắc Cảnh Xuyên không thích người khác dựa vào anh quá gần, cho nên khi mọi người tiến lên, anh lập tức tránh sang một bên.
Chỉ có Vương Hiểu Linh sợ hãi lùi về sau, nhưng bị Lục Hướng Noãn phát hiện ra, cô im lặng đi tới nói nhỏ bên tai cô ấy:
“Tin tưởng tôi, đừng sợ.”
Vương Hiểu Linh nhìn thẳng vào mắt Lục Hướng Noãn, cắn môi dưới, sau đó kiên định gật đầu với cô.
“… Cứu… Cháu… Chú… Cứu cháu…” Tam Ma Tử đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nói chuyện đứt quãng.
“Cứu cháu, cứu cháu, không phải là mọi người đang cứu cháu sao? Cháu nói xem cháu nghĩ cái gì mà chạy tới gần núi sâu, đi cho sói ăn, hay là lợn rừng ăn?”
Quách Cẩu Tử tức giận nói, đúng là ăn no căng rửng mỡ, trong đội cũng nói không biết bao nhiêu lần, đừng đi vào trong núi sâu, đừng đi vào trong núi sâu.
Đám sói lợn rừng báo trong núi sâu đều là đùa giỡn ư, lần này anh ta có thể nhặt về được cái mạng, nhưng mà lần sau thì sao?
Cơ thể này bị phế đi, nằm trên giường chuẩn bị ăn no đợi chết à.
Trong nhà anh ta không có người có thể chiếu cố anh ta, trông cậy vào người trong đội là chuyện không có khả năng, nhà người nào cũng là lông gà vỏ tỏi đầy đất, cuộc sống không tốt lắm.
Đừng hỏi vì sao Quách Cẩu Tử chắc chắn Tam Ma Tử nhất định đi tới núi sâu như vậy, hỏi chính là vết thương trên người Tam Ma Tử chính là chứng cứ.
Nếu ở bên ngoài núi, lợn rừng người ta sẽ đuổi theo anh ta ư?
Trong đội có nhiều người thường xuyên lên núi hái rau dại quả dại như vậy, nhiều năm như thế cũng không thấy ai xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Quách Cẩu Tử nói tới nói lui, thực ra trong lòng thấy anh ta như vậy cũng không chịu nổi, vì thế nhanh chóng bảo Lục Hướng Noãn tới chữa bệnh cho anh ta.
Lục Hướng Noãn liếc mắt ra hiệu với Vương Hiểu Linh xong, thì đi qua.
Hiện giờ trong đội không có băng gạc dùng để băng bó vết thương, trong không gian của Lục Hướng Noãn có nhưng cô bủn xỉn không chịu lấy ra, cho nên dùng chiếc áo bị xé rách kia của Hoắc Cảnh Xuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận