Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 807: Thấy được

Vừa nghe thấy chữ ngủ, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức hiểu sai, anh như suy tư gì đó nhìn sô pha trước mặt, đột nhiên khóe miệng xuất hiện ý cười xấu xa.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy anh như vậy, bỗng nhiên trong lòng có dự cảm không tốt.
Cơm tối là Hoắc Cảnh Xuyên nấu, nấu một nồi cháo, xào trứng gà cà chua thêm một đĩa rau xanh.
Lục Hướng Noãn đặc biệt cấp lực ăn hai bát cháo, còn bánh bao cô không chạm vào.
“Ăn no chưa?” Hoắc Cảnh Xuyên ‘quan tâm’ hỏi.
Lục Hướng Noãn cúi đầu nhìn bụng hơi phồng lên của mình: “No rồi.”
“No rồi thì vận động một lát, nếu không sẽ khó chịu.” Hoắc Cảnh Xuyên nói với điều ám chỉ, chẳng qua Lục Hướng Noãn còn chưa hiểu được.
Nhân lúc Hoắc Cảnh Xuyên đi rửa bát, Lục Hướng Noãn đấm đá loạn trong sân một lát, khi cơ thể ra mồ hôi thì đi tắm.
Lần này tắm Lục Hướng Noãn đặc biệt đề phòng Hoắc Cảnh Xuyên, cô vào phòng tắm xong là khóa trái cửa.
Hoắc Cảnh Xuyên phát hiện cũng không tức giận, mà ngồi xổm ở cửa phòng tắm đợi cô, chẳng qua nghe tiếng nước chảy bên trong cả người Hoắc Cảnh Xuyên nóng bỏng.
Lục Hướng Noãn đẩy cửa ra thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên canh giữ ở cửa: “Nước vẫn còn nóng đấy, anh mau vào tắm đi.”
Lục Hướng Noãn mới tắm xong gương mặt ửng đỏ, nhìn qua vô cùng mê người, mê người đến mức muốn tiến tới gặm một cái.
Sự thật chứng minh Hoắc Cảnh Xuyên thực sự làm như vậy, chẳng qua hôn như chuồn chuồn lướt nước, trước khi Lục Hướng Noãn nổi giận thì rời đi.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên tắm xong đi ra thì thấy Lục Hướng Noãn đang ngồi trên sô pha ăn táo, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng, không chút hoang mang tiến lên trước, giống như dã thú thấy con mồi ánh mắt khóa chặt Lục Hướng Noãn.
“Vợ à, không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi.” Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện giọng nói hơi khàn khàn.
Lục Hướng Noãn vừa ngẩng đầu thì thấy được cơ bụng tám múi trước mặt, nuốt nước bọt theo bản năng.
Khi cô muốn nói gì đó, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên đè dưới người.
“Về phòng.”
“Không cần, ở đây đi.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì cúi đầu bịt kín cái miệng nhỏ lải nhải.
Ngay sau đó, ban đêm khiến người ta đỏ bừng mặt bắt đầu.
Ngày hôm sau Hứa Đạt Nhạc xin nghỉ, đến nhà khách tìm Quách Phương, nhưng không ngờ ở dưới lầu nhà khách thấy được Quách Phương và Lưu Vệ Quốc phó đoàn trưởng của đoàn bên cạnh.
Rất rõ ràng là Quách Phương cũng nhìn thấy anh ta, ánh mắt hiện lên chút hoảng loạn xong, ngay sau đó trấn định lại.
Quách Phương xoay người nói với Lưu Vệ Quốc: “Anh Vệ Quốc, anh trở về đi, ngày mai chúng ta gặp.”
“Vậy hôm nay em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh xin nghỉ đi dạo huyện thành với em.” Vẻ mặt Lưu Vệ Quốc thân sĩ nói.
Quách Phương thẹn thùng gật đầu, xem như đồng ý.
Trải qua mấy ngày ở chung, Quách Phương đã biết rõ tình hình của Lưu Vệ Quốc.
Tuy Lưu Vệ Quốc lớn tuổi một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là phó đoàn trưởng, trong tay còn có tiền, còn chịu tiêu tiền cho cô ta, trông cũng được, mọi thứ đều mạnh hơn Hứa Đạt Nhạc không hiểu phong tình.
Hiện giờ hai bọn họ cũng đã làm, chỉ thiếu bước cuối cùng chưa làm, đợi ngày mai đến huyện thành, cô ta tìm cơ hội gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cô ta sẽ là phu nhân của phó đoàn trưởng.
Khi đó xem hồ ly tinh chết tiệt kia còn dám bắt nạt cô ta nữa không.
Nghĩ tới khuất nhục mình phải chịu khi ở trên xe lửa, Quách Phương lập tức muốn bóp chết cô.
“Hai người ở bên nhau sao?” Hứa Đạt Nhạc cau mày hỏi.
Tuy anh ta không thích Quách Phương, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô ta tiến vào ổ sói, dù sao làm mẹ kế người ta cũng không dễ dàng gì.
“Ừm, trong tay có tiền không? Có thì cho tôi một ít, ngày mai tôi muốn đến huyện thành một chuyến.” Khi Quách Phương nói chuyện có chút không kiên nhẫn.
“Có tiền.” Hứa Đạt Nhạc mới lấy tiền ra, kết quả đều bị Quách Phương cướp lấy.
Cô ta lấy được tiền mới miễn cưỡng nở nụ cười với Hứa Đạt Nhạc.
“Quách Phương, tôi nói với cô, phó đoàn trưởng Lưu không phải người tốt gì, cô đừng mù quáng ở bên anh ta, tôi đi mua vé cho cô, ngày mai cô về đi.”
Hiện giờ Quách Phương đâu chịu nghe lời anh ta:
“Hứa Đạt Nhạc, anh nói thêm một câu nói xấu Lưu Vệ Quốc, tôi sẽ đến trước mặt anh ấy tố cáo anh, bảo anh ấy thu thập anh.”
Quách Phương nói xong thì tức giận quay đầu rời đi.
Hứa Đạt Nhạc nhìn bóng dáng Quách Phương rời đi, thở dài một hơi.
Trong lòng anh ta không cảm thấy nhẹ nhàng vì Quách Phương buông tha cho mình, trái lại trong lòng tràn ngập lo lắng.
Dù sao thanh danh của Lưu Vệ Quốc ở trong đội không tốt lắm, Quách Phương ở bên anh ta cuối cùng chịu thiệt vẫn là cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận