Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 870: Đàm phán kiểu giằng co 1

Đợi thủ trưởng rời đi, anh ta phải giáo dục cô một trận mới được.
Nhưng mà vận may của cô gái này đúng là tốt, cứu mạng thủ trưởng, sau này xảy ra chuyện gì, cho dù thế nào dựa vào phần ân tình này, đều có thể bảo vệ cô một mạng.
Lục Hướng Noãn cất tiền vào trong túi nói: “Vào nhà rồi nói đi ạ.”
Cô đã lấy ít trà đại hồng bào trong không gian ra pha.
Sau khi vào nhà, Lục Hướng Noãn rót trà cho Lưu Quốc Diệu và Triệu Truyền Lễ trước, sau đó mới rót đầy cho mình.
Triệu Truyền Lễ uống một ngụm, bắt đầu khen ngợi: “Trà ngon.”
Mà Lưu Quốc Diệu đâu biết phẩm trà, cầm chén trà lên uống một hơi hết sạch, giống y như trâu uống nước, chẹp miệng cũng không phẩm ra được vị gì.
Anh ta cảm thấy không khác gì trà thường uống, trái lại còn không bằng nước sôi để nguội mà mình uống.
Cho dù người ngồi trước mặt là thủ trưởng, Lục Hướng Noãn cũng không sợ hãi nói tiếp:
“Đợi lát nữa ông rời đi cháu sẽ gói một ít cho ông mang về uống.”
Triệu Truyền Lễ khách sáo nói: “Vậy thì ngại quá, nếu là như vậy lát nữa cháu gói cho ông nhiều một chút, ông mang về uống dần.”

Lưu Quốc Diệu nhìn thấy thủ trưởng “mặt dày vô sỉ” như vậy, khóe miệng giật giật, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì mới tốt.
Ừm, ông ấy vui thì tốt.
Lục Hướng Noãn gật đầu đồng ý: “Được.”
Ánh mắt của ông già này khá lắm, trà cô pha là đại hồng bào núi Vũ Di, không tính là rẻ, nửa cân 780 tệ, lúc trước cô mua 10 cân.
Trừ loại này ra, còn có trà hoa lài Ngô Dụ Thái, trà Phổ Nhị Vân Nam, mao phong Hoàng Sơn, trà đá Võ Di, vẫn luôn để trong không gian không động vào.
Chủ yếu là cô không thích, lúc trước mua nó cũng là vì Hứa Nhạc thích uống.
Hiện giờ Hứa Nhạc không ở đây, thay vì đặt trong không gian phủ bụi, còn không bằng lấy ra ít chiêu đãi khách.
Chỉ dựa vào cô và Hoắc Cảnh Xuyên uống, đừng nói là kiếp sau, cho dù là kiếp sau nữa cũng không uống hết.
Cô nhớ rõ hình như trong nhà còn nửa cân, cô lấy ra Hoắc Cảnh Xuyên gần như không uống.
Lát nữa cô gói hai lạng rưỡi cho ông ấy mang đi, hai lạng rưỡi lá trà này, đủ cho ông ấy uống rất lâu.
Đối với ông cụ cả đời như ngựa chiến vì quốc gia, Lục Hướng Noãn vẫn rất tôn kính.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không phải là người không có ánh mắt, cô quay đầu nói với Lưu Quốc Diệu:
“Lát nữa cũng gói cho anh một ít, để anh nếm thử.”
Sống lại một đời, Lục Hướng Noãn cảm thấy cô trở nên khéo đưa đẩy hơn trước không ít.
“Vậy được rồi, cảm ơn đồng chí Lục.” Lưu Quốc Diệu vốn muốn từ chối, nhưng thủ trưởng vẫn luôn nhìn anh ta, những lời vừa nói tới bên miệng lập tức nuốt trở về.
Ba người nói chuyện một lát xong, thì bắt đầu nói vào chủ đề chính, mà Lục Hướng Noãn cũng lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
“Tiểu đồng chí, cháu có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần không phải chuyện làm trái pháp luật, nguy hại tới quốc gia, ông trên cơ bản có thể đồng ý.”
Thuốc ở trong tay Lục Hướng Noãn thực sự rất quan trọng đối với ông ấy, đối với ngàn ngàn vạn vạn chiến sĩ, có nó, có thể giảm bớt mức độ tử vong cùng với thương tàn ở tiền tuyến.
Lần này ông ấy là mang theo thành ý tới đây.
Tóm lại là cần phải lấy được phương thuốc này.
Lúc này toàn thân của Triệu Truyền Lễ nghiễm nhiên là tư thế của người có địa vị cao, quả thực như hai người khác biệt với ông cụ gương mặt hiền từ vừa rồi.
Lục Hướng Noãn cũng không sợ hãi, vẻ mặt không đổi sắc nói:
“Cháu không có nhiều yêu cầu, yêu cầu duy nhất là không thể vì thân phận của cháu mà ảnh hưởng đến Hoắc Cảnh Xuyên. Còn có chuyện Đoạn gia, cháu cũng không hi vọng tạo thành ảnh hưởng đối với Hoắc Cảnh Xuyên, hai chuyện này có lẽ là ông có thể làm được.”
Triệu Truyền Lễ cười nói:
“Chuyện này thì ông có thể đồng ý với cháu, còn có chuyện Đoạn gia, người sai là bọn họ, chuyện này cháu cứ yên tâm, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng cho hai cháu. Trừ chuyện này ra, cháu còn có yêu cầu gì cứ việc nói ra.”
Nghe được đảm bảo của thủ trưởng, Lưu Quốc Diệu xem như an tâm, cuối cùng tên nhóc thối Hoắc Cảnh Xuyên cũng được bảo vệ.
Có những lời này của thủ trưởng, lão già Đoạn Thủ Chính chắc chắn không dám quang minh chính đại đối phó Hoắc Cảnh Xuyên, chỉ riêng chuyện của con gái ông ta cũng đủ cho ông ta chịu thiệt.
Lục Hướng Noãn nói: “Không có.”
Lần này không có, nhưng không đại biểu lần sau không có, huống chi trên tay cô còn nắm giữ phương pháp tạo ra Penicillin, cùng với phương thuốc khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận