Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 742: Đồng chí Lục Hướng Noãn gả cho anh

Dù sao ở một mức độ nào đó, trong lòng Lục Hướng Noãn đã coi cô ấy là bạn, chẳng qua không nói mà thôi.
“Như vậy có làm phiền cô không?”
Vương Hiểu Linh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy rất vui, nhưng vui xong thì hơi lo lắng làm phiền Lục Hướng Noãn.
Dù sao Lục Hướng Noãn đã giúp cô ấy đủ nhiều.
“Sợ phiền phức thì quên đi, coi như tôi không nói.”
“Lục Hướng Noãn, vậy làm phiền cô, hì hì.” Vương Hiểu Linh nhìn thấy biểu cảm này của Lục Hướng Noãn, lập tức kịp phản ứng, giống như chó mặt xệ dán sát lại gần cô.
“Buổi tối trước một ngày kết hôn thì tới đây, đỡ phải dậy sớm.”
Xuất phát từ suy xét cho cơ thể của Vương Hiểu Linh, trước khi rời đi Lục Hướng Noãn lại nói thêm một câu.
Một ngày trước khi kết hôn.
Vương Giải Phóng tìm người lén đưa của hồi môn anh ta chuẩn bị cho Vương Hiểu Linh tới.
Tuy thời gian gấp gáp, nhưng anh ta nên chuẩn bị đều chuẩn bị, khiến người bên ngoài không có bất cứ chuyện gì để soi mói.
Chủ yếu là Vương Giải Phóng đau lòng Vương Hiểu Linh không có của hồi môn, gả qua sẽ bị người ta bàn tán.
Tuy Vương Giải Phóng không để bụng, nhưng anh ta tương đối để ý cảm thụ trong lòng Vương Hiểu Linh.
Anh ta luyến tiếc vợ mình chịu chút ấm ức.
Vương Hiểu Linh cùng với bạn của Vương Hiểu Linh vô cùng hài lòng đối với hành động này của Vương Giải Phóng, dù sao thời buổi hiện giờ, một người đàn ông có thể làm như vậy thật sự không dễ dàng.
Ngay cả Lục Hướng Noãn biết được xong, cũng thay đổi cái nhìn đối với Vương Giải Phóng.
Đi theo sính lễ đưa tới còn có một bộ quần áo, một đôi giày.
Quần áo là quân trang màu xanh, giày là giày giải phóng, đều là quần áo thời thượng hiện giờ, là Tôn Mỹ Linh dựa theo số đo của Vương Hiểu Linh đến hợp tác xã mua bán mua, đều không rẻ.
Quần áo màu đỏ trong ngày kết hôn lúc này không mặc được, bởi vì thời gian hiện giờ đặc biệt, mọi thứ lấy đơn giản làm chủ, nếu mặc quần áo có màu sắc tươi đẹp quá, đó chính là chủ nghĩa hưởng lạc.
Chủ nghĩa hưởng lạc sẽ bị phê phán trong thời buổi hiện giờ.
Vương Hiểu Linh và Vương Giải Phóng đến công xã đăng ký kết hôn trước, hiện giờ Vương Hiểu Linh đang ngồi ở nhà Lục Hướng Noãn, đợi sáng mai Vương Giải Phóng tới đây cưới cô ấy.
Mà bên này, Hoắc Cảnh Xuyên xuống xe chuyện đầu tiên làm chính là muốn đi gặp cô gái nhỏ, lúc này anh nhớ cô phát điên, trong lòng trong đầu đều là cô.
Cho nên cho dù Vương Giải Phóng khuyên nhủ anh ngày mai hãy về, anh cũng không nghe, đạp xe đi thẳng tới đại đội Hồng Kỳ.
Cuối cùng là khoảng 8-9 giờ tối tới nơi.
Bình thường vào giờ này Lục Hướng Noãn đã sớm đóng cửa trốn vào không gian chơi, nhưng ngày mai là ngày Vương Hiểu Linh kết hôn, mấy thím, mấy bác gái trong đội thường tới thăm Vương Hiểu Linh.
Cửa nhà Lục Hướng Noãn đến bây giờ vẫn mở rộng, trong nhà đèn đuốc sáng trưng là do châm hai ngọn đèn dầu.
Vương Hiểu Linh là người tốt, khi làm việc không dùng mánh lới lười làm, cho dù là người nào trong đội đều có quan hệ tốt với cô ấy.
Cho nên có nhiều người tới thăm cô ấy, đều sẽ mang ít quà tới.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên đến nhà Lục Hướng Noãn, nhìn cửa mở rộng ra thì biết cô còn chưa ngủ, vì thế chỉnh lại quần áo của mình để xe ở cây, đi vào.
Mà lúc này Lục Hướng Noãn mới ra khỏi nhà vệ sinh, kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên đứng trong sân, có chút ngây ngốc hai giây, nhưng nhanh chóng hoàn hồn.
“Anh trở về rồi ư?” Ba tháng không gặp, râu quai nón của người đàn ông này đã mọc ra.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên ôm chặt lấy cô gái nhỏ mình tâm tâm niệm niệm đã lâu.
Anh hiện giờ, thật sự giống như có được cả thế giới.
Tưởng niệm là thành thật sẽ không nói dối, Lục Hướng Noãn cũng đáp lại, ôm chặt lấy Hoắc Cảnh Xuyên.
Cô nhớ anh, là loại tưởng niệm khi tới đêm khuya, khi yên tĩnh không có người tưởng niệm phát ra từ tận xương tủy.
Hai người ôm nhau rất lâu, Hoắc Cảnh Xuyên mới buông lỏng tay ra, anh nhìn Lục Hướng Noãn, nói từng chữ từng câu:
“Báo cáo kết hôn đã phê duyệt. Đồng chí Lục Hướng Noãn, anh dùng tính mạng của mình để thề, đời này anh chỉ đối xử tốt với mình em, mong em gả cho anh, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
Sau khi nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên móc một chiếc nhẫn trong túi ra, là nhẫn bạc.
Lần trước khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, đặc biệt để ý kích cỡ ngón tay của cô, sau khi về Bắc Kinh, anh tìm dụng cụ tự mình làm một cái.
“Được.”
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trước mắt, không có bất cứ chần chừ gì mở miệng đồng ý.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy chữ được, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận