Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 427: Mẹ nuôi

Nhưng mà càng không đâm trúng trái tim của y tá đập càng nhanh, đến cuối cùng tay cầm kim truyền dịch của y tá run rẩy.
Vẫn là Hoắc Đại Khánh nhìn ra được không thích hợp, đi ra ngoài gọi y tá trưởng có kinh nghiệm lâu năm tới.
Đúng là gừng càng già càng cay, y tá trưởng kia lập tức đâm kim truyền dịch vào mạch máu chính xác không có lầm.
Mà Lưu Thúy nhìn thấy Lục Hướng Noãn truyền dịch xong, dặn dò với Vương Hiểu Linh một tiếng rồi vội vàng về nhà lấy đồ.
Lúc trước bà ấy đưa hết đồ dùng khi tới kinh nguyệt cho Lục Hướng Noãn, cho nên trong nhà không còn đồ mới.
Mình đã dùng rồi, Lưu Thúy sợ Lục Hướng Noãn ghét bỏ dơ, cho nên bà ấy về nhà lấy tiền và phiếu, đến hợp tác xã mua bán mua.
Nhân tiện còn mua hai lạng rưỡi đường đỏ và một hộp đào vàng.
Ở chỗ bọn họ, từ trước tới nay luôn thờ phụng tín niệm hộp đào vàng trị bách bệnh.
Mà Lục Hướng Noãn nằm trên giường cuối cùng lúc này cũng mở mắt ra, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà.
Ngửi được mùi nước sát trùng gay mũi, thì đoán được mình đã tiến vào bệnh viện.
Chẳng qua khi cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, bụng đau đớn muốn chết, đau đến mức đôi mắt của Lục Hướng Noãn đỏ lên.
Khi cô muốn quay người, phía dưới chảy ra dòng nước ấm quen thuộc.
“Không xong, chắc chắn là tới kinh nguyệt.” Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Lúc trước là sợ nó không tới, kết quả bây giờ thì hay rồi, cơ thể yếu ớt này của cô, Lục Hướng Noãn thật sự lo lắng cơ thể mình không chịu nổi đau đớn này.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu tỉnh rồi à.” Vương Quế Anh và Vương Hiểu Linh canh giữ bên giường bệnh chú ý tới Lục Hướng Noãn đã tỉnh, nhanh chóng tiến tới gần cô hỏi han ân cần.
Chẳng qua đối với Lục Hướng Noãn đau giống như bị dao đâm mà nói, đâu có thời gian nghe bọn họ nói chuyện, việc cấp bách hiện giờ là nhanh nghĩ cách uống viên thuốc giảm đau Ibuprofen.
Khiến mình sống lại.
Lục Hướng Noãn nói với Vương Quế Anh: “… Thím… Nước…”
Bảo cô nuốt viên thuốc không uống nước, cô không làm được.
Vương Quế Anh nghe Lục Hướng Noãn gọi bà ấy, nhanh chóng đi ra ngoài rót cốc nước, nhưng mà vì vừa rồi tới quá vội, mấy người không mang theo thứ gì.
Nhưng mà không chịu nổi thanh niên trí thức Lục muốn uống nước, không có biện pháp Vương Quế Anh đang định mượn của người khác dùng một lát.
Đợi rửa sạch sẽ lại trả lại.
Kết quả thấy được mẹ nuôi của thanh niên trí thức Lục mang theo túi đồ chạy tới chỗ bà ấy, bà ấy nhanh chóng tiến lên đỡ giúp.
Lưu Thúy là người nóng tính tới nhanh, đi cũng nhanh, biết vừa rồi bà ấy chỉ suy nghĩ cho Lục Hướng Noãn, cho nên đưa đồ mình xách trong tay cho bà ấy.
Lưu Thúy nói: “Thứ này quá nặng, dọc đường đi xách theo, mệt chết tôi mất.”
Thấy bà ấy nói chuyện với mình trên mặt có tươi cười, Vương Quế Anh an tâm, cho nên cũng vô cùng phối hợp nói:
“Thứ này đúng là nặng, bà vất vả rồi.”
Những lời này của bà ấy là thật.
Hai người một trước một sau đi vào phòng.
“Mẹ nuôi, sao mẹ… Lại tới đây…” Lục Hướng Noãn nhìn thấy Lưu Thúy đứng trước mặt, giọng nói có chút kinh ngạc vui mừng cô không phát hiện ra.
Lưu Thúy ngồi ở mép giường, dùng tay vuốt lọn tóc ướt nhẹp hai bên má Lục Hướng Noãn, đau lòng nói:
“Hôm nay mẹ tới bệnh viện lấy ít thuốc, kết quả trùng hợp nhìn thấy con, nên mẹ đi theo tới. Không biết nên nói với con thế nào mới tốt đây, cơ thể của mình còn không yêu quý, trên người có vấn đề cũng không biết.”
Tuy nửa câu sau là nghiêm mặt nói, nhưng không biết vì sao giọng điệu tràn ngập giáo dục này, Lục Hướng Noãn nghe trong lòng vô cùng ấm áp.
Cô không nhịn được làm nũng với Lưu Thúy, trong giọng nói thần thái có chút ngây thơ của con gái, không giống hình tượng của cô lúc trước chút nào.
“Mẹ nuôi, con sai rồi, lần sau con nhất định sẽ sửa.” Xem ra cơ thể này của mình vẫn còn quá yếu, nếu không khi tới kinh nguyệt cũng không đến mức đau bụng ngất đi như vậy.
Lục Hướng Noãn quyết định trở về, sẽ tiến hành điều dưỡng cơ thể mình, ít nhất điều dưỡng đến mức độ không cần động một tí là đau đến mức ngất đi đưa đến bệnh viện.
Nếu người khác biết được chuyện này, chắc chắn sẽ thành trò cười trong đội mấy năm, Lục Hướng Noãn cảm thấy trước mắt cô không thể mất mặt như vậy!
Tuy thể diện của cô cũng không đáng giá tiền.
Nhưng mà nhìn thấy Lục Hướng Noãn như vậy, trái tim của Lưu Thúy mềm nhũn, đâu còn lo lắng nói chuyện khác, chỉ khẽ gật đầu.
Lục Hướng Noãn nói gì, thì chính là cái đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận