Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 511: Không phiền không phiền

“Ừm, tâm trạng không tệ lắm.” Khóe miệng Lục Hướng Noãn không nhịn được nhếch lên.
Chỉ có Hoắc Cảnh Xuyên trái tim lạnh hơn nửa, như bị người ta đẩy vào hầm băng, lạnh thấu tim.
Lục Hướng Noãn đánh giá thấy đã tới thời gian, vì thế tiến lên rút kim châm cứu cho anh.
Hai chân có tổng cộng 49 kim châm cứu, lúc trước châm cứu tốn không ít tinh lực của cô, hiện giờ rút châm cũng thế.
Ngay khi Lục Hướng Noãn còn thừa một kim chưa rút ra, Vương Quế Anh đi vào.
“Lão tam, cha con đâu? Đã đến giờ ăn rồi, ông ấy chạy đi đâu thế?”
Hoắc Cảnh Xuyên thành thật nói: “Không biết ạ.”
Vương Quế Anh cũng không hỏi nữa: “Mặc kệ ông ấy, chúng ta ăn trước, đợi cha con trở về lại đun nóng đồ ăn cho ông ấy.”
Dù sao là người lớn sẽ không đi lạc, chắc chắn là có việc gì đó đi ra ngoài, dù sao ông ấy không phải lần một lần hai làm thế, Vương Quế Anh đã tập mãi thành thói quen.
Lúc này Lục Hướng Noãn cũng rút kim châm cứu cuối cùng ra, cô cho 49 cây kim châm cứu vào trong hộp thuốc, khi chuẩn bị đi Vương Quế Anh ngăn cô lại.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường thì lưu luyến mịt mờ nhìn cô.
“Thanh niên trí thức Lục, hôm nay làm phiền cháu lâu như vậy, ở lại nhà ăn cơm đi, thím đã nấu cơm xong.”
“Thím, không làm phiền thím nữa, cháu về nhà ăn là được.”
“Phiền phức cái gì, không phiền không phiền.” Sau khi nói xong, Vương Quế Anh “đoạt” hộp thuốc của Lục Hướng Noãn, cầm trong tay.
Lục Hướng Noãn nhìn vẻ mặt kiên quyết của bà ấy, không có biện pháp nên đồng ý.
Nhưng mà ăn cơm nhà người ta như vậy cũng không tốt lắm, Lục Hướng Noãn tính toán đợi trở về tìm kiếm xem, lần sau tới đây có thể mang chút đồ gì đó tới hay không.
Cô là vì chữa chân cho Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đã tặng cô nhiều đồ như thế, đã huề nhau.
Huống hồ cô không cầu vật chất.
Thực ra quan trọng nhất là cô hoàn toàn nể mặt Hoắc Cảnh Xuyên làm ra cống hiến cho quốc gia mới nguyện ý ra tay giúp đỡ.
Cô không muốn anh hùng rơi vào hoàn cảnh như vậy, tương lai của anh không dừng ở đây, mà là bảo vệ quốc gia.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lục Hướng Noãn nhanh chóng bại trận như vậy, khóe miệng nhếch lên ý cười, sau đó lập tức đè nén xuống.
Khi Lục Hướng Noãn qua giúp Vương Quế Anh bưng đồ ăn, Lưu Chiêu Đệ đang ở phòng bếp bận rộn nấu cơm.
Mà Phúc Ni cũng ở đây, nhưng mà cô ta đang sai bảo Lưu Chiêu Đệ nấu luôn phần cơm nhà mình.
Như vậy cô ta càng không phí thời gian nấu, thực ra nói thẳng ra là cô ta lười.
Tuy Phúc Ni nói chuyện với Lưu Chiêu Đệ, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn cơm Vương Quế Anh đã nấu xong.
Cháo ngô như vậy, còn có cải thảo xào trứng gà, vừa nhìn là biết rất thơm, Phúc Ni chỉ ngửi mùi thôi đã muốn chảy nước miếng.
Mẹ chồng cô ta quá biết hưởng thụ rồi, lúc trước khi còn chưa chia nhà ra, nấu cơm chỉ canh suông, nấu đi nấu lại, bây giờ thì hay rồi, nói thẳng ra là vẫn luôn thiên vị em chồng.
Nếu em chồng không tàn phế, đợi em chồng kết hôn không biết mẹ chồng sẽ thiên vị tới mức độ nào, may mắn chia nhà.
Vương Quế Anh tiến vào thì thấy cảnh mất mặt này, đặc biệt là thanh niên trí thức Lục người ta còn theo sau bà ấy, chuyện này càng thêm mất mặt xấu hổ hơn.
“Vợ lão nhị.” Vương Quế Anh quát.
Tiếng gầm giận dữ vang lên, chỉ trong nháy mắt khiến Phúc Ni tham ăn trở về hiện thực.
Phúc Ni nhìn thấy ánh mắt của mẹ chồng như muốn ăn cô ta, sợ tới mức chân nhũn ra, nhưng mà nghĩ tới hiện giờ chia nhà, mẹ chồng cô ta không thể đo nắn mình, lá gan càng lớn hơn.
“Mẹ, hôm nay con chưa kịp nấu cơm, mẹ xem mẹ nấu nhiều cơm như vậy ăn không hết, vứt đi quá đáng tiếc. Hay là con dẫn theo mấy đứa bé còn có chồng con ăn ké mẹ một bữa đi.”
Cô ta không nói lời nào còn đỡ, cô ta vừa nói như vậy Vương Quế Anh càng thêm tức giận:
“Con đúng là mặt mũi to hơn người ta.”
“Con đúng là mặt to hơn người khác mà.” Phúc Ni sờ gương mặt của cô ta nói.
Mặt cô ta rất tốt, mặt cô ta to mông to, trước khi kết hôn không ít người khen cô ta.
Lục Hướng Noãn ở phía sau Vương Quế Anh nghe cô ta nói “ngu ngốc” như vậy, không nhịn được cười to, đây là không nghe hiểu lời nói tốt xấu mà.
Gương mặt Vương Quế Anh xanh mét muốn nổi giận, nhưng mà nghĩ tới Lục Hướng Noãn vẫn còn ở đây, bà ấy cố nhịn xuống:
“Đợi lão nhị trở về, mẹ lại giáo huấn con.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận