Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 609: Tuy cô rất mê tiền, nhưng cũng biết tiền gì nên lấy, tiền gì không nên lấy

Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên bỏ tiền, dưới lo liệu của Hoắc Đại Khánh, Mã Thành Trung được hạ táng.
Ngày hạ táng Lục Hướng Noãn còn nhớ rất rõ, sắc trời âm u, Lý Ngọc Bình dựa vào mộ của Mã Thành Trung khóc rất đau lòng.
Mấy người kéo cũng không kéo nổi, giống như muốn chảy khô nước mắt trong đời này.
Sau đó Lý Ngọc Bình đau đớn quá mức khóc hôn mê bất tỉnh, vẫn là Lục Hướng Noãn và mấy người phụ nữ trong đội giúp đỡ bà ấy về nhà.
Lục Hướng Noãn vẫn luôn chăm sóc đến khi bà ấy tỉnh lại, mới che miệng ngáp về nhà.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngay cả Lục Hướng Noãn đi vệ sinh anh đều đi theo.
Hoắc Cảnh Xuyên đưa cô về nhà xong, cưỡng ép Lục Hướng Noãn ăn một bát canh trứng anh mới rời đi, không phải là về nhà mà đi lên núi.
Mấy ngày nay cô gái nhỏ rất mệt, cằm đã gầy đi không ít, cần bổ sung chút dinh dưỡng.
Tuyết rơi dày đi vào núi sâu càng dễ bắt được động vật hoang, bởi vì có một số động vật không chịu nổi rét lạnh sẽ bị đông chết trong tuyết.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn trúng chính là điểm này.
Còn Lý Ngọc Bình nằm trên giường, ôm quần áo của Mã Thành Trung vẫn luôn gạt lệ, thật sự giống như Mã Thành Trung vẫn còn ở bên cạnh bà ấy.
Đợi khi trời sắp tối Vương Quế Anh bưng cơm mới nấu xong tới cho Lý Ngọc Bình.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của bà ấy đôi mắt Vương Quế Anh đỏ lên, nhưng mà Vương Quế Anh vẫn mở miệng an ủi khuyên nhủ mấy câu.
Lý Ngọc Bình không có tâm trạng ăn uống, là Vương Quế Anh cầu xin mãi bà ấy mới miễn cưỡng ăn một ít.
Đợi Lý Ngọc Bình ngủ say, Vương Quế Anh mới bưng bát đũa rời đi.
Mà khi bà ấy đóng cửa vào, Lý Ngọc Bình nằm trên giường đất bất ngờ mở mắt, bà ấy mặc quần áo sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ông già, mấy thứ kia tôi giữ lại cũng vô dụng, tôi muốn tặng nó cho thanh niên trí thức Lục, có lẽ ông sẽ không trách tôi đúng không.”
Lý Ngọc Bình ngồi trước mộ Mã Thành Trung, vừa đốt vàng mã cho ông ấy vừa lải nhải nói.
Không biết qua bao lâu, cơ thể Lý Ngọc Bình bị đông lạnh hơi cứng đờ, bà ấy mới run rẩy đứng dậy rời đi.
Đợi ngày hôm sau Lục Hướng Noãn lo lắng cho Lý Ngọc Bình cố chống đỡ cơn buồn ngủ dậy từ sớm, xách theo hộp thuốc nhỏ của cô tới đây.
Khi cô tới, Lý Ngọc Bình cũng đã dậy.
Không biết vì sao Lục Hướng Noãn nhìn Lý Ngọc Bình như vậy có chút kỳ lạ không nói nên lời, luôn có cảm giác bất an.
“Thanh niên trí thức Lục, thím đẹp không?” Lý Ngọc Bình sờ tóc mới cắt của mình hỏi.
“Đẹp, thím thật sự rất đẹp, quần áo cũng đẹp.” Lục Hướng Noãn phụ họa khen.
“Quần áo này là năm đó khi thím kết hôn với chú cháu, ông ấy mua cho thím, nhiều năm như vậy thím vẫn luôn coi là bảo bối không nỡ mặc.”
“Ánh mắt của chú Thành Trung thật tốt.”
“Đúng vậy, chú cháu tốt mọi mặt, đáng tiếc mệnh không tốt, gặp phải thím.” Nhắc tới Mã Thành Trung, đôi mắt Lý Ngọc Bình sáng lấp lánh.
“Thím, thím đừng nói như thế.” Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, cũng không biết nên an ủi bà ấy thế nào.
Dù sao chuyện này không phải là chuyện của mình, nên không cảm nhận được đau đớn đó.
“Không nói chuyện này nữa, thanh niên trí thức Lục.” Lý Ngọc Bình cười nói, ngay sau đó đứng dậy đi vào phòng, lấy một hộp sắt trong ngăn tủ ra.
“Thím, thím…” Lục Hướng Noãn bị đồ trong hộp dọa sợ.
Bốn thỏi vàng hình cá to, còn có một chiếc vòng tay phỉ thúy trong suốt, cho dù Lục Hướng Noãn là người không biết nhìn hàng cũng có thể nhìn ra được giá trị xa xỉ của nó.
“Cá vàng này là lúc trước khi chú cháu ra ngoài tham gia quân ngũ cứu người, người ta cảm ơn chú cháu nên tặng.
Còn có vòng tay này là năm đó khi thím kết hôn với chú cháu, mẹ chồng thím tặng.
Thanh niên trí thức Lục, thím không có gì có thể cảm ơn cháu và cậu nhóc Hoắc gia, cháu nhận lấy thứ này đi, coi như là tâm ý của thím.”
“Như vậy không được, quá quý giá, thím nhanh cất đi ạ, giấu thật kỹ đừng để người ta phát hiện ra.” Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, mí mắt giật giật.
Mấy thứ này vô cùng đáng giá, tuy thời buổi hiện giờ không thể dùng, nhưng qua mấy năm nữa chính sách tốt hơn, đó sẽ là một khoản tiền không nhỏ.
Tuy cô rất mê tiền, nhưng cũng biết tiền gì nên lấy, tiền gì không nên lấy.
Lý Ngọc Bình buông tay nói:
“Thím và chú cháu không có con cái, giữ lại cũng vô dụng, hiện giờ chú cháu đã rời đi, thím giữ mấy thứ này càng vô dụng.
Nếu như bị người trong đội biết được, không biết sẽ có bao nhiêu người đánh chủ ý với thím.

Bạn cần đăng nhập để bình luận