Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 167: Hôm nay mệt muốn chết rồi đúng không

Bà ấy và chồng đều chăm chỉ, hơn nữa mấy người trong nhà cũng không phải lười biếng gì, cho nên quanh năm suốt tháng kiếm được công điểm, muốn ăn đồ ăn ngon là không có khả năng, nhưng ăn no thì không thành vấn đề.
Trong đội không có mấy nhà có thể so được với bọn họ.
“Thật tốt.” Vương Hiểu Linh không nhịn được hâm mộ, mà Lục Hướng Noãn nghe thấy thế không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy như nhìn kẻ ngốc, sau đó tiếp tục chịu thương chịu khó làm việc trong tay.
Tuy công việc này không có nội dung kỹ thuật nhưng mệt mỏi, bạn phải biết rằng kiếp trước Lục Hướng Noãn thậm chí còn chưa từng cầm cuốc đừng nói tới việc nhổ cỏ.
“Chỉ cần chăm chỉ làm việc, cháu cũng có thể.”
“Vâng vâng.” Vương Hiểu Linh liều mạng gật đầu, sau đó giống như tiêm máu gà múa may cuốc trong tay, điên cuồng giẫy cỏ.
Không lâu sau Lục Hướng Noãn đã bị hai người bỏ xa, nhưng cô không phải ăn chay, lấy ra sức lực chạy 800 mét trong bài kiểm tra thể chất ở trường đại học để đuổi theo hai người.
Bất tri bất giác, cũng đã tới giờ tan làm.
Lục Hướng Noãn không nói hai lời khiêng cuốc chui ra khỏi ruộng ngô, không có hình tượng đặt mông ngồi xuống đất.
Trong quá trình này vừa buồn bực vừa nóng, quần áo trên người ướt đẫm, giống y như ngã từ trong nước ra, mảnh vải quấn quanh mặt Lục Hướng Noãn nhẹ nhàng vắt một cái cũng đầy nước.
Hiện giờ cả người mệt đến mức không muốn nói một câu, cánh tay chua xót, tay đau eo cũng đau, ngay cả hai chân cũng như rót trì.
Nghĩ tới tương lai còn có mười năm sau mình phải sống như vậy, Lục Hướng Noãn sốt ruột muốn chết.
Cô nhất định phải tìm cơ hội thoát khỏi tình cảnh thê thảm này.
Mà Vương Tú Lan khiêng cuốc ra nhìn thấy Lục Hướng Noãn như vậy, mở miệng nói:
“Hôm nay mệt muốn chết rồi đúng không?”
“Vâng.” Lục Hướng Noãn cúi đầu ủ rũ cụp đuôi nói.
“Dần dần sẽ tốt hơn, ngảy đầu tiên còn chưa thích ứng, đợi sau này quen sẽ tốt hơn.” Vương Tú Lan trấn an.
Bà ấy không nghĩ tới hai thanh niên trí thức có thể làm việc như vậy, buổi sáng chưa từng dừng lại, thiếu chút nữa là đuổi kịp bà ấy.
Xem ra lần này đại đội Hồng Kỳ bọn họ nhặt được hai bảo bối rồi.
“Vâng.” Lục Hướng Noãn cố lấy tinh thần đứng dậy, nhưng mà chân giống như không nghe sai bảo run lẩy bẩy.
Cũng may Vương Hiểu Linh lanh tay lẹ mắt đỡ cô, lúc này cô mới không bị ngã, nếu không sẽ rất mất mặt.
Lục Hướng Noãn cảm ơn cô ấy với giọng điệu xa cách.
Lúc này ba người mới khiêng cuốc vội vàng trở về nhà, chẳng qua hiện giờ Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn còn chưa có nhà, chỉ có thể về khu thanh niên trí thức.
Khi chia tay ở ngã ba đường, Vương Tú Lan còn không quên dặn dò Vương Hiểu Linh buổi chiều khi đi làm thì học Lục Hướng Noãn tìm mảnh vải che kín mặt, nếu không mặt sẽ bị lá ngô cứa qua.
Mà lúc này Vương Hiểu Linh mới phát hiện trên mặt nóng rát đau đớn, nhanh chóng nói cảm ơn với bà ấy.
Sau đó nói một tiếng với Lục Hướng Noãn, chạy chậm trở về khu thanh niên trí thức.
Bởi vì cô ấy còn phải vội trở về nấu cơm.
Còn chuyện tìm mảnh vải che kín mặt mà Vương Tú Lan nói với cô ấy, đều bị cô ấy ném ra sau đầu.
Mặt bị cứa thì cứa đi, dù sao đã xấu như vậy, xấu hơn nữa cũng không sao.
Hơn nữa đời này cô ấy không nghĩ tới chuyện gả chồng, cô ấy đã đủ khổ, đến lúc đó sinh con, lại phải chịu tội với cô ấy, đâu cần như vậy.
Không tốt đối với đứa bé, càng không tốt với cô ấy.
Lục Hướng Noãn ở phía sau chậm rãi trở về, thấy những người khác trong đội cũng không tiến lên chào hỏi.
Một là không quen biết, hai là hiện giờ cô mệt tới mức không có sức lực nói chuyện, cô phải giữ chút thể lực đợi buổi chiều làm việc.
Đợi cô đến khu thanh niên trí thức Vương Hiểu Linh đã nấu cơm xong, Lục Hướng Noãn dùng khăn lông phủi lên người mấy cái, phủi hết đồ dơ xuống, rửa sạch tay đi vào phòng bếp.
Quả nhiên mới tới phòng bếp thì thấy Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn cũng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, Lục Hướng Noãn có thể đoán được bọn họ đã trải qua tàn phá không nhỏ.
Haizz, đứa bé đáng thương.
Không có biện pháp, đây đều là số mệnh, sau này còn phải sống như vậy dài dài, trở về thành phố cũng không có nhiều hi vọng lắm.
Nếu thật sự có người có bản lĩnh đó, sẽ không chạy tới xó xỉnh như nông thôn này.
“Sao lại mệt như vậy chứ, khi tới cũng không nói sẽ như vậy mà.” Gánh nước cả buổi sáng, chỉ thiếu gánh luôn mình vào Hứa Gia Ấn thở dài một hơi trước bàn cơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận