Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 200: Cô là người tốt

“Cô đúng là giỏi sắp xếp.” Lục Hướng Noãn nhẹ giọng nói.
Vương Hiểu Linh thấy cô không tức giận, cũng làm càn hơn cười ha ha, còn không quên mở miệng vỗ mông ngựa:
“Bởi vì cô là người tốt.”
“Tôi không phải là người tốt gì.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì không nói chuyện nữa.
Ba người còn lại nhanh chóng tìm cốc cho mình, dùng bình nước ấm của Lục Hướng Noãn rót nước.
Vương Hiểu Linh cũng không chê hộp trong tay mình là đồ Lục Hướng Noãn mới ăn xong còn chưa kịp rửa sạch, bởi vì sặc chết và sống sót cô ấy vẫn biết rõ được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Dù sao trên người cô ấy hiện giờ quấn chăn cũng không tiện ra ngoài, nếu không bị người ta nhìn thấy sẽ bị nói là chơi lưu manh.
Nhưng mà mọi người đều có chừng mực, chỉ rót đủ cho mình uống là dừng.
Vương Ngọc Hương rót nước xong, ăn bánh bột ngô trong tay đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn, ngượng ngùng nói:
“Thanh niên trí thức Lục, rất xin lỗi, vì chuyện thanh niên trí thức Dương mà tôi chuyển hết oán trách lên người cô, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn không nâng đầu lên cho đáp án rất mơ hồ, tay tiếp tục lật lương thực.
Cô căn bản không để chuyện kia trong lòng, nói một cách chính xác là không để cô ta trong lòng.
Mà Vương Ngọc Hương cho rằng cô tha thứ cho mình, tâm trạng rất tốt cô ta làm việc đều dùng sức.
Hai người khác thì ăn bánh bột ngô trong tay xong, cũng bắt đầu gia nhập chiến đấu.
Chiến đấu hăng hái cả đêm, cuối cùng lương thực ẩm ướt trên giường đất đã hong được nửa khô, nhưng mưa ngoài phòng vẫn không ngừng rơi.
Lục Hướng Noãn đã một ngày một đêm không chợp mắt, trên mắt có vết xanh tím, đương nhiên những người khác trong phòng cũng không khá hơn chỗ nào, đều là cả đám che miệng ngáp, nhưng mà như vậy động tác trên tay vẫn không dừng.
“Xem ra hôm nay lại không đi làm việc được.” Vương Hiểu Linh nhìn mưa bên ngoài, đau khổ nói.
“Có lẽ vậy, nhìn thế mưa như vậy thì khó mà tạnh ngay được.” Đàm Phượng Kiều cũng ở bên cạnh nói, nhưng mà mí mắt vẫn luôn rủ xuống.
Cô ấy buồn ngủ quá, nhưng cô ấy ngượng ngùng nói ra, bởi vì những người khác còn đang chịu thương chịu khó làm việc, không nói câu nào.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn không chịu nổi, sợ còn tiếp tục như vậy khó mà sống đến sống thọ và chết tại nhà, cô đã thức đêm đột tử trước.
“Hai người ngủ, hai người làm việc, thay phiên nhau, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không chịu nổi.”
Ba người trong phòng nghe thấy thế cảm thấy Lục Hướng Noãn nói có lý, vì thế Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh một đội, thực ra chuyện này là Vương Hiểu Linh tự mình tranh thủ.
Có Lục Hướng Noãn ở bên cạnh, Vương Hiểu Linh làm gì cũng sẽ thấy yên tâm hơn.
Mà Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương một đội.
Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh ngủ trước, chẳng qua giường đất này đun quá nóng, mới nằm xuống đã bị nóng tỉnh, có lẽ da còn có thể bị đốt rớt một tầng.

Cuối cùng Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn không có biện pháp dứt khoát trải lên đất, phía dưới dùng củi lửa lót, bên trên trải đệm giường.
Cũng may trời nóng, bằng không hai người ngủ dưới đất sẽ chịu tội, Lục Hướng Noãn mới chạm vào gối đầu của mình đã ngủ mất.
Mà Vương Hiểu Linh cũng tiến vào giấc mộng theo.
Vương Ngọc Hương và Đàm Phượng Kiều tiếp tục bận tới khí thế ngất trời, mồ hôi trên đầu chưa từng dừng chảy, quần áo trên người mới thay không bao lâu đã bị mồ hôi làm ướt.
Đã không phân rõ là mồ hôi mệt hay mồ hôi nóng.
Hai bọn họ thật sự làm đến không chịu nổi, mới gọi Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn đang ngủ say dậy.
Lục Hướng Noãn có chút tức giận khi rời giường cũng không nổi giận, bởi vì biết có chuyện chính cần làm, lập tức chui ra khỏi chăn vỗ mặt mình, khiến mình duy trì tỉnh táo.
Ngay sau đó trèo lên giường đất, phối hợp làm việc với Vương Hiểu Linh.
Có thể là khi làm việc quá nhàm chán, Vương Hiểu Linh dứt khoát nói chuyện với Lục Hướng Noãn, tuy trong lòng cô ấy không rõ không biết cô ấy nói mười câu, Lục Hướng Noãn có thể đáp lại cô ấy một câu hay không.
“Lục Hướng Noãn, cô tới đây lâu như vậy không nhớ nhà sao?”
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nhắc tới chữ nhà, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Từ nhỏ tới lớn cô ấy không biết cái gì là nhà, cũng chưa từng cảm nhận được chút ấm áp.
Ngoại trừ hấp thụ được một ít từ người Hứa Nhạc.
Cô giống như cây cỏ dại, cho dù đến nơi nào cũng có thể sinh trưởng mạnh mẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận