Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 274: Đừng ép tôi

Vương Hiểu Linh muốn chạy cũng không chạy được, cả người bị Tam Ma Tử ôm vào trong lòng.
Vì sợ Vương Hiểu Linh lại kêu lên, anh ta kéo Vương Hiểu Linh tới đống cỏ khô cách không xa.
Vương Hiểu Linh sốt ruột đến mức khóc ra.
“Hôm nay cô kêu khàn cả giọng cũng không có ai tới cứu cô đâu, ngoan ngoãn cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ dịu dàng với cô một chút…” Tam Ma Tử gân cổ lên không có ý tốt nói.
Hôm nay cho dù ông trời tới cũng không được, thuận tiện nhanh chóng cởi quần áo của anh ta ra.
“Phi, anh nằm mơ.” Vương Hiểu Linh phun nước bọt lên mặt anh ta, còn không quên giãy giụa muốn chạy trốn.
Nếu thật sự hôm nay xảy ra chuyện gì đó, cô ấy có ý nghĩ tự tử.
Nhưng mà hai chân đều bị anh ta giam cầm trong ngực, không thể cử động, cô ấy tức tới mức trực tiếp mắng anh ta là tên khốn nạn.
“Đủ vị, tôi thích.” Tam Ma Tử cũng không tức giận, gương mặt để râu quai nón hôn loạn lên người Vương Hiểu Linh.
Tuy Vương Hiểu Linh trốn được.
Nhưng vẫn bị hôn trúng mấy lần.
Vương Hiểu Linh khóc thật, nước mắt to như hạt đậu chảy ra, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Khóc cái gì mà khóc, lát nữa khiến cô vui sướng, đến lúc đó cô còn ước gì tôi đừng... Có… Dừng… Lại… Ấy chứ…” Tam Ma Tử vừa hôn vừa nói.
Anh ta chê hôn còn chưa đủ tận hứng.
Còn nhân tiện cởi quần áo của Vương Hiểu Linh.
Móng heo kia tiến lên sờ soạng một lát.
Lập tức kích động chảy máu mũi, dùng tay cọ máu mũi, kết quả căn bản không lau kịp, anh ta mắng thầm trong lòng mình đúng là không có tiền đồ.
Cuối cùng không có biện pháp, anh ta chỉ có thể vươn tay nhặt áo bên cạnh lau máu mũi.
Mà Vương Hiểu Linh nhân lúc này, dốc toàn lực phản kích, đứng dậy, đá mạnh một cái về phía đũng quần anh ta.
Tam Ma Tử đau tới mức che giữa háng kêu oa oa, nhưng ánh mắt nhìn Vương Hiểu Linh trở nên độc ác hơn:
“Kỹ nữ thối này, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ.”
“Xem ông đây có đánh chết kỹ nữ thối như cô không.”
Tam Ma Tử nói xong, muốn đánh cô ấy.
Vất vả lắm mới được giải phóng sao Vương Hiểu Linh còn có khả năng để anh ta bắt được, cho nên dùng sức lực toàn thân chạy trốn.
Nhưng không lâu sau đã bị Tam Ma Tử đuổi theo, Vương Hiểu Linh nhìn thoáng qua cục đá to bên cạnh mình, lập tức dùng hết sức lực bú sữa ôm nó lên.
“Anh đừng ép tôi…” Vương Hiểu Linh run rẩy nói.
“Ép cô ư, cô có thể đập lên đầu ông đây sao, cô dám sao? Ngoan ngoãn nói lời xin lỗi với ông đây, lại để ông đây ngủ một giấc, ông đây sẽ tha cho cô.” Tam Ma Tử nhìn cô ấy nói.
“Nhanh lên, kỹ nữ thối này, đừng bức ông đây nổi giận.” Thấy cô ấy không nói lời nào, như người câm, Tam Ma Tử lập tức nổi giận.
“Anh nằm mơ.” Vương Hiểu Linh nghĩ tới vừa rồi mình chịu khuất nhục, cả người lập tức ghê tởm muốn khóc.
Nhìn anh ta cười đắc ý như vậy, lúc này cô ấy không nhịn nổi nữa đập mạnh vào đầu anh ta.
Mà Tam Ma Tử cũng không nghĩ tới cô ấy thật sự dám làm như vậy, không kịp trốn tránh nên anh ta bị đánh trúng, bị cục đá đập cho ngã xuống đất.
Đầu vẫn luôn chảy máu, anh ta giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh sợ lát nữa anh ta đuổi theo mình, cho nên không chút do dự nhặt cục đá vừa rồi lên, nhắm ngay đầu anh ta đập xuống.
Không biết qua bao lâu, Vương Hiểu Linh thấy anh ta không giãy giụa mới buông tay.
Chẳng qua trên tay trên mặt đều là máu của Tam Ma Tử bắn lên, lúc này Vương Hiểu Linh cũng tỉnh táo lại.
Nhìn máu trên người mình, cùng với Tam Ma Tử nằm trên đất mở to mắt không nhúc nhích, trong lòng cô ấy hoảng hốt nhanh chóng ném cục đá, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Cô ấy không chạy về khu thanh niên trí thức, mà chạy tới nhà Lục Hướng Noãn, cô ấy không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Sau khi tới cô ấy điên cuồng gõ cửa, còn luôn khóc.
Mà Lục Hướng Noãn uống rượu vang đỏ mới ngủ không bao lâu mệt đến mức mí mắt không mở ra nổi, nhưng mà nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài.
Nghĩ tới lại là người đàn ông thối kia, tâm trạng của Lục Hướng Noãn không tốt, tìm gậy điện trong không gian giấu trong ống tay áo, cho dù thế nào hôm nay cô cũng phải làm thịt tên khốn nạn này.
Nghĩ như vậy lúc này cô không còn ý định ngủ nữa, chẳng qua có chút men say, nổi giận đùng đùng mở cửa ra, kết quả có người lao tới ôm lấy cô.
Mùi máu tươi, hương vị khó ngửi khiến Lục Hướng Noãn đẩy người đang ôm mình ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận