Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 905: Trò khôi hài

Tiệc rượu kết hôn cố ý đặt ở Tiệm Cơm Quốc Doanh trong huyện, Lưu Vệ Quốc không muốn làm to như vậy, thực ra là anh ta sợ tiêu tiền.
Hơn nữa anh ta không phải kết hôn lần đầu, làm long trọng như vậy còn chưa đủ khiến người ta chê cười à.
Nhưng không chịu nổi Quách Phương sống chết muốn làm to, nếu không đã không gả tới đây.
Vất vả lắm mới tìm được một cô gái xinh đẹp còn trẻ tuổi không chê anh ta có hai con nhỏ, Lưu Vệ Quốc còn chưa chán, cho nên thuận thế đồng ý.
Khi sắp đến lúc khai tịch rồi mà chỉ có mấy người ít ỏi, ngay cả sư trưởng Lưu Quốc Diệu mà anh ta ngóng trông tới cũng không thấy mặt.
Đã đến lúc này, nếu Lưu Vệ Quốc còn không rõ, vậy anh ta xem như sống uổng phí nhiều năm.
Chỉ trong nháy mắt gương mặt anh ta đen như than đá.
Quách Phương thấy phía dưới chỉ có mấy người ít ỏi, trong lòng sinh ra bất mãn cô ta lập tức tỏ thái độ với Lưu Vệ Quốc.
Ngày hôm qua hai người mới đăng ký xong, cho nên Lưu Vệ Quốc không sợ Quách Phương không sống cùng mình.
Vốn dĩ trong lòng đã tràn ngập tức giận anh ta còn phải đối mặt với chỉ trích của cô ta, cho nên lập tức nổi nóng với Quách Phương.
“Muốn gả thì gả, không gả thì cút về nhà cô. Nếu không vì cô, đã thành ra mất mặt như vậy sao?”
Lúc này Lưu Vệ Quốc phủi sạch hết mọi sai lầm của anh ta.
Quách Phương không nghĩ tới anh ta sẽ nói như vậy, gương mặt trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ nhìn Lưu Vệ Quốc:
“Lưu Vệ Quốc, anh dám rống tôi.”
“Ông đây rống cô đấy.”
“Tôi liều mạng với anh…”

Hai người lao vào đánh nhau trước mặt khách khứa, thậm chí lật đổ cả bàn, những người khác sợ mọi chuyện ầm ĩ lớn, cho nên nhanh chóng tiến tới khuyên can.
Nhưng mà mặt cô dâu bị chảy máu, ngay cả trên người chú rể Lưu Vệ Quốc cũng không khá hơn.
Hôn lễ tốt đẹp thành trò cười của mọi người như vậy.
“Sau đó thì sao? Cô vợ mới cưới của Lưu Vệ Quốc chạy mất sao? Không ở cùng anh ta à?” Trình Hiểu Yến vừa cắn hạt dưa vừa không quên hỏi Trương Cải Liên.
Bởi vì ngày hôm qua Lưu Vệ Quốc kết hôn, bọn họ và chồng bọn họ đều không đi, kết bạn lên núi hái rau dại, hái rất nhiều rau khúc, đến bây giờ còn có một nửa để ở nhà chưa ăn hết.
Trương Cải Liên nói:
“Sao có khả năng đó được, đã đăng ký kết hôn, em nghĩ quân hôn dễ ly hôn à, sáng hôm nay chị còn thấy được Lưu Vệ Quốc đi cùng vợ tới huyện thành ấy.”
Thực ra hôn lễ ngày hôm qua cô ấy và chồng đều không đi, những chuyện cô ấy kể cho đám Trình Hiểu Yến nghe đều là nghe hàng xóm kể lại.
Hàng xóm của cô ấy đi, khi đi vui sướng phấn chấn, dù sao làm tiệc rượu ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, khu đại viện bọn họ không có mấy người nỡ làm ở đó.
Vốn dĩ nghĩ có thể ăn một bữa no nê, kết quả đi không ăn được gì, nghẹn một bụng tức trở về, còn mất 1 tệ tiền mừng.
Trình Hiểu Yến cảm thán:
“Người phụ nữ này đúng là giỏi nhịn, ngày kết hôn dám ra tay đánh nhau với Lưu Vệ Quốc, cuộc sống sau này có chút không hài lòng, còn không phải là sẽ đánh chết ư.”
Không giống cô ấy, chỉ có cô ấy đánh Vương Chí Cường, không có chuyện Vương Chí Cường đánh cô ấy.
“Ai biết được? Chị nghe chồng chị nói, Lưu Vệ Quốc vì chuyện này trở về còn bị phê bình nữa. Ái Hương, có chuyện này không?”
Hồ Ái Hương được nhắc tên lập tức đáp: “Hình như có, tối qua chồng tôi bận tới tận nửa đêm mới về nhà.”
Trương Cải Liên cảm khái một câu:
“Ầm ĩ như vậy, con đường của Lưu Vệ Quốc cũng coi như đi đến cuối, dù sao chuyện đánh nhau ở Tiệm Cơm Quốc Doanh đã àm ĩ lớn trong huyện thành.”
Việc này coi như là đoạn nhạc đệm, mấy người nói chuyện mấy câu rồi bỏ qua chuyện này, chẳng qua không biết vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện đứa bé.
Lục Hướng Noãn là phát sầu đặt tên cho hai con trai của Vương Dược Phú và Lý Tiểu Uyển, cô đã suy nghĩ mấy ngày cũng chưa nghĩ ra được tên thích hợp cho hai đứa bé.
Mà nghe hai chữ đứa bé, vẻ mặt Hồ Ái Hương cô đơn, không chỉ Trương Cải Liên chú ý tới, ngay cả Lục Hướng Noãn ngồi gần cô ấy cũng thế.
Trương Cải Liên vỗ tay cô ấy, an ủi:
“Đứa bé ấy mà, chuyện này không vội được, nếu thực sự không được thì nhận nuôi một đứa, coi không khác gì con ruột cũng được.”
Chuyện nhận nuôi đứa bé Hồ Ái Hương thực sự từng có ý nghĩ này, cô ấy từng nhắc nhở với Lưu Quốc Diệu mấy lần, nhưng Lưu Quốc Diệu không đồng ý, nói nhận nuôi vĩnh viễn không thể so được với con ruột.
Sau này cô ấy cũng thỏa hiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận