Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 648: Không biết xấu hổ

Ai ngờ tới Lục Hướng Noãn vô cùng kiên trì, để lại một câu giữa trưa tất cả mọi người đều phải tới, sau đó rời đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở phía sau lưng cô thấy cô vừa rời đi, thì lập tức đi theo.
Đợi Lục Hướng Noãn rời đi, mọi người đều rời mắt nhìn về phía đại đội trưởng Hoắc Đại Khánh, muốn ông ấy đưa ra chủ ý.
“Đi đi, thanh niên trí thức Lục đã nói như vậy, lại từ chối thì không tốt lắm.”
“Nghe chú các cháu đi, đi đi.” Vương Quế Anh cũng ở bên cạnh phụ họa.
Vương Hiểu Linh nói: “Vậy được rồi ạ, đại đội trưởng, thím, chúng cháu về khu thanh niên trí thức dọn dẹp một lát rồi tới.”
Sau đó mấy người rời đi.
Lục Hướng Noãn vừa mới tiến vào phòng thì cảm nhận được một bức tường ấm nhào về phía mình, không đợi cô nghĩ nhiều Hoắc Cảnh Xuyên đã hôn lên.
Nhưng cho dù như vậy Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không quên đóng cửa lại.
Vốn là nụ hôn cường thế bá đạo, hoàn toàn không cho Lục Hướng Noãn cơ hội hồi sức, ngay khi Lục Hướng Noãn cảm thấy mình như con cá nhỏ mắc cạn trên bờ biển, nụ hôn kia lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Như là cơn mưa nhỏ nhỏ giọt lên cơ thể cô, khiến cô không nhịn được trầm luân với anh.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Xuyên mới dừng lại, nhưng tay lại ôm chặt Lục Hướng Noãn, nhìn chằm chằm cô không rời mắt.
Mà Lục Hướng Noãn thì không có tinh lực tốt như anh, cả người mệt đến mức thở hổn hển, há to miệng thở từng ngụm.
Đợi rất lâu sau mới ổn định lại.
Khi cô định mở miệng mắng Hoắc Cảnh Xuyên một trận, thì thấy anh rơi lệ.
Nước mắt to như hạt đậu chảy lên mặt Lục Hướng Noãn, cũng chảy vào trái tim cô.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, nếu bị người ngoài nhìn thấy anh còn cần mặt mũi nữa không.” Trong lời nói của Lục Hướng Noãn xen lẫn chút dịu dàng.
“Không biết xấu hổ.” Ở trước mặt cô, đâu có mặt mũi gì.
Lục Hướng Noãn nghe thấy câu này của anh thì không biết nên nói gì mới tốt, nhưng mà cũng biết chuyện ngày hôm nay đã dọa tới anh.
Nhưng mà trước mắt hai người cần phải tách ra, bởi vì cô mời rất nhiều người tới nhà ăn cơm, nếu hai bọn họ như vậy bị thấy được, vậy thì cô sẽ mất hết mặt mũi.
“Lại khóc, chuyện em đồng ý với anh không tính…” Còn chưa nói hết câu, Hoắc Cảnh Xuyên đã chặn cái miệng đang líu ríu của cô.
Ngay sau đó.
“Còn nói như vậy nữa không.” Hoắc Cảnh Xuyên cường thế hỏi.
“Anh chơi xấu, Hoắc Cảnh Xuyên, anh không biết xấu hổ.”
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô còn có tinh lực như vậy, thì cúi người, khi vừa định hôn lên thì Lục Hướng Noãn trực tiếp giơ tay đập anh.
Quá sốt ruột cô dùng hết sức lực toàn thân, Hoắc Cảnh Xuyên đau tới mức sắc mặt đều thay đổi, nhưng mà cho dù như vậy Hoắc Cảnh Xuyên vẫn giam cầm Lục Hướng Noãn ở trong lòng.
“Ngoan, lần sau có thể không nói thì đừng nói.”
“Vậy anh dậy trước đã, anh sắp đè chết em rồi. Anh trai à, anh rất nặng anh không biết ư.”
Lục Hướng Noãn trợn mắt với anh, cũng biết vừa rồi mình ra tay quá mạnh, cho nên những lời nói ra đều không hợp lý còn yếu đuối.
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên nghe lời cô nói dậy khỏi người cô, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào cô.
“Được rồi, em đồng ý với anh.” Cuối cùng Lục Hướng Noãn bại trận.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy được đáp án mà mình muốn, tươi cười trên gương mặt vô cùng xán lạn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn đã không rảnh để ý tới anh, bởi vì vừa rồi ầm ĩ với anh một lát, bím tóc của cô đã bị anh làm cho lộn xộn.
Ngay cả quần áo trên người đều trở nên nhăn nhúm, Lục Hướng Noãn không nhịn được thầm mắng anh là súc sinh.
Ngay khi cô chỉnh lại quần áo đầu tóc xong, thì đám Vương Hiểu Linh tới đây.
Nhưng mà trong tay bọn họ có ít đồ, là bọn họ cùng nhau góp lại, ba quả trứng gà còn có 2.5 cân bột ngô.
Ba quả trứng gà kia còn là Lý Bình dùng tiền đổi với người trong đội.
Tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là thứ bọn họ có thể lấy ra lúc này.
Hiện giờ không có nhiều đồ ăn lắm, vì tiết kiệm đồ ăn, một ngày bọn họ chỉ ăn một bữa cơm, nhưng mà cũng không nỡ ăn no, chỉ ăn lửng dạ có thể còn sống là được.
Thời gian khác thì nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích tiết kiệm thể lực.
Mà hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh cũng tới đây, nhưng mà trong tay là một con thỏ hoang đã đông cứng.
Nếu Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy quen, bởi vì con thỏ này là anh bắt được từ trên núi.
“Thím, còn có thỏ sao?” Vương Chí Văn nhìn thấy thì kinh ngạc kêu lên.
“Là đứa nhóc Cảnh Xuyên đi lên núi kiếm, thím nghĩ tới nhà thanh niên trí thức Lục ăn cơm, vừa vặn có thể nấu thêm đồ ăn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận