Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 171: Trong đầu chứa hồ nhão sao

Dương Thiên Chân tính cách công chúa bảo bác sĩ khám bệnh cho cô ta, ăn vạ ở cửa phòng khám không chịu đêm, bởi vì mất đi một chiếc răng cửa quả thực xấu không nỡ nhìn.
Tối qua khi cô ta ngủ còn bị dáng vẻ xấu xí của mình dọa khóc.
Mà bác sĩ thì phải dựa theo quy trình làm việc, không có thư giới thiệu thì sẽ không khám, đây là quy định của bên trên, mình chỉ là bác sĩ nhỏ không thể mở tiền lệ với cô ta.
Nếu mở tiền lệ, bị người ta tố cáo vậy xui xẻo là ông ta.
Cuối cùng Dương Thiên Chân tức tới mất đi lý trí, tiến lên cào bác sĩ người ta một cái, bác sĩ tức tới mức trực tiếp gọi người đuổi cô ta đi.
Đúng là vận số năm nay không may mắn, buổi sáng đã để ông ta gặp người bệnh thần kinh như vậy, đen đủi.
Dùng povidone iod sát khuẩn vết cào trên mặt, sau đó lại tiếp tục nhiệt tình vùi đầu vào công việc.
Mà Dương Thiên Chân bị ném ra còn muốn đi vào thì bị cảnh cáo sẽ đưa cô ta tới công xã, đến lúc đó sẽ cho cô ta ngồi tù.
Chuyện này dọa cô ta sợ hãi, cô ta ngồi ở cổng lớn bệnh viện ấm ức chảy nước mắt.
Từ lúc đi tới nơi tồi tàn này, cô ta chưa từng có một ngày hai lòng.
Khi mới tới cô ta đã tìm chỗ gọi điện về nhà, đã dùng hết thủ đoạn nhưng cha cô ta vẫn không nghĩ biện pháp đưa cô ta đi, bảo cô ta thành thật đợi ở đó.
Chỉ biết gửi tiền và phiếu cho cô ta, nhưng mà cô ta không cần mấy thứ này, cô ta muốn trở về.
Người ở đây không tốt chút nào.
Người qua đường xung quanh thấy cô ta khóc đau lòng như vậy, đều tiến lên quan tâm cô ta, nhưng mà bị Dương Thiên Chân ghét bỏ, bởi vì bọn họ cũng không giúp được cô ta.
Hoắc Đại Khánh vừa mới đến bệnh viện thì thấy ở cửa có một đám người vây quanh, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, sốt ruột hoảng hốt chạy nhanh qua, dùng dáng người “cường tráng” của ông ấy chen vào.
Khi nhìn thấy người kia, ông ấy luôn có cảm giác như bị sấm sét đánh chết.
Người khóc đến rối tinh rối mù không phải là thanh niên trí thức của đại đội Hồng Kỳ bọn họ sao?
Cùng lúc đó Dương Thiên Chân cũng nâng mắt thấy được ông ấy, nhanh chóng đứng dậy nhào về phía ông ấy.
May mắn Hoắc Đại Khánh phản ứng nhanh, lập tức tránh sang một bên, nếu không khí tiết tuổi già của ông ấy khó mà giữ được, bị coi thành kẻ lưu manh kéo đi phê phán.
“Đại đội trưởng…” Dương Thiên Chân trợn to đôi mắt đỏ rực kèm chút ngây thơ vô tri nhìn Hoắc Đại Khánh.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh không đáp lạ cô ta, trái lại nhanh chóng giải thích với mọi người vây xem đây là thanh niên trí thức thôn bọn họ.
Sợ chậm một bước sẽ bị người ta kéo đi.
Mọi người vừa nghe cô gái này là thanh niên trí thức, thì không còn lo lắng, nói với Hoắc Đại Khánh mấy câu nên làm gì thì làm đó.
Chỉ mấy giây người vây quanh xem náo nhiệt đều rời đi sạch, chỉ để lại Dương Thiên Chân và Hoắc Đại Khánh mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoắc Đại Khánh nhìn dáng vẻ của Dương Thiên Chân, trong lòng tức muốn chết, muốn nổi giận nhưng lại sợ dọa người ta khóc, nên nắm chặt tay cố nén xúc động trong lòng, giọng điệu vô cùng “hòa ái” nói:
“Không phải là tới khám răng sao? Sao đến bây giờ còn chưa khám?”
“Tôi quên mang theo thư giới thiệu, ông ta không khám cho tôi, sau đó còn tìm người đuổi tôi ra, đúng là không nói đạo lý.” Dương Thiên Chân cho rằng Hoắc Đại Khánh sẽ chống lưng cho mình, vì thế nhanh chóng nói chuyện xảy ra lúc vừa rồi.
Dù sao trong giọng nói tràn ngập oán hận đối với bác sĩ.
Hoắc Đại Khánh nghe xong tức tới mức ông ấy muốn mở sọ não của cô ta ra xem, nhìn xem có phải bên trong toàn là hồ nhão hay không.
Cô ta nói như vậy không phải là bị điên ư, không có thư giới thiệu, bác sĩ người ta dám khám cho cô ta ư, đó không phải là không muốn sống nữa à.
“Tôi ngàn dặn dò vạn dặn dò với cô, cô đã quên sạch ra sau đầu rồi đúng không?” Cho dù cô ta có thể đổi phân hóa học, nhưng Hoắc Đại Khánh không nhịn được nổi giận.
Hiện giờ ông ấy càng ngày càng cảm thấy mình không còn hi vọng sống, bị thanh niên trí thức này bám, Hoắc Đại Khánh cảm thấy mình có thể sống ít đi rất nhiều năm.
“Hình như là ông có nói… Nhưng trí nhớ của tôi không được tốt lắm… Cho nên quên mất.” Thấy ông ấy nổi giận, Dương Thiên Chân cắn môi, nhút nhát nói.
Không giận không giận, tức chết thì không đáng giá.
Hoắc Đại Khánh ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó mới dám mở miệng: “Nếu là như vậy, vậy không cần khám, về khu thanh niên trí thức, ngày mai chuẩn bị làm việc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận