Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 945: Gặp chuyện

Trương Cải Liên có việc không đi được, cho nên nhờ Hồ Ái Hương mua hai quả về cho cô ấy, còn tiền thì trở về trả, cũng không phải việc gì nặng nhọc nên Hồ Ái Hương đồng ý.
Mà Trình Hiểu Yến vừa nghe dưa hấu, nghĩ tới gần đây trời nóng mấy đứa bé trong nhà đều ủ rũ, cho nên nghiến răng đồng ý, chẳng qua phí sinh hoạt tháng này khó khăn rồi.
Nhưng con cô ấy vui là được.
Lục Hướng Noãn rời khỏi nhà của Hồ Ái Hương thì đi thẳng tới phòng thí nghiệm, cô ở trong bận rộn hơn ba tiếng, đột nhiên nhớ tới ước định giữa cô và Hồ Ái Hương.
Vì không đến muộn, Lục Hướng Noãn nhanh chóng rửa sạch sẽ dụng cụ trên bàn thí nghiệm, mới đóng cửa đi ra ngoài.
Khi Lục Hướng Noãn về tới nhà, Trình Hiểu Yến ôm đứa bé và Hồ Ái Hương đã đợi ở cửa nhà cô.
Vương Ái Dân vừa thấy dì xinh đẹp đôi mắt sáng lên, nhưng mà không quấn lấy Lục Hướng Noãn đòi ôm như thường ngày, vô cùng ‘khắc chế’ gọi:
“Dì.”
Lục Hướng Noãn dịu dàng xoa đầu Vương Ái Dân, sau đó lấy kẹo hoa quả trong túi ra, mở vỏ kẹo nhét vào miệng cậu bé.
Ngọt, đôi mắt Vương Ái Dân tỏa sáng: “Cảm ơn dì ạ.”
Lục Hướng Noãn nói với Hồ Ái Hương và Hồ Ái Hương: “Ngại quá, em tới muộn rồi.”
“Không muộn, hai bọn chị cũng mới tới thôi, hơn nữa cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Hồ Ái Hương nói.
Khi tới cô ấy đã nghe chồng mình nói, hai ngày này Cảnh Xuyên rời đi, mỗi ngày Hướng Noãn đều ngâm mình trong phòng gọi là phòng thí nghiệm, tuy cô ấy không hiểu gì nhưng bận việc luôn không có sai.
Bận việc thì không có thời gian rảnh suy nghĩ những chuyện khác.
Lục Hướng Noãn về phòng chuẩn bị một lát rồi đẩy xe đạp ra, trong giỏ xe còn có hai cái túi to, dùng để đựng dưa hấu.
Hồ Ái Hương chở Trình Hiểu Yến và Vương Ái Dân đi trước dẫn đường, Lục Hướng Noãn thì đạp xe chậm rãi theo sau, bởi vì cách gần nên đạp xe chừng mười phút là tới.
Khi bọn họ tới, còn có những người khác chọn dưa hấu trong đất, chẳng qua Lục Hướng Noãn không quen.
Lục Hướng Noãn dựng xe xong, thì đi theo Hồ Ái Hương tới trước mặt một người đàn ông trung niên để râu quai nón.
Người đàn ông trung niên tên là Vương Đại Đảm, là đại đội trưởng của đại đội Thanh Sơn, chuyện trồng dưa hấu là ông ấy dẫn ra, hàng năm Hồ Ái Hương đều tới mua dưa hấu của ông ấy, cho nên thường xuyên qua lại bọn họ cũng biết nhau.
Vương Đại Đảm thân thiện hỏi: “Lần này cô muốn mua mấy quả?”
“Tôi muốn mua sáu quả.”
Trừ hai quả mua cho Trương Cải Liên, cô ấy còn lại bốn quả, tính cẩn thận bọn họ có thể ăn được một tuần, Hồ Ái Hương nghĩ thầm.
Trình Hiểu Yến vội vàng nói: “Tôi muốn hai quả.”
Lục Hướng Noãn cũng muốn hai quả, không dám lấy nhiều, chủ yếu là trong không gian của cô cũng có dưa hấu, còn có dưa kỳ lân không hạt, chẳng qua cô muốn nếm thử xem dưa hấu hiện giờ có hương vị gì mà thôi.
Vương Đại Đảm cười tít mắt nói: “Các cô tự mình chọn? Hay là tôi chọn cho các cô?”
Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương là người không biết chọn dưa, Lục Hướng Noãn thì càng khỏi phải nói, cũng không biết chọn, cho nên vẫn phải làm phiền Vương Đại Đảm.
“Mọi người đợi ở đây, tôi đi chọn dưa cho mọi người.” Vương Đại Đảm nói xong thì đi vào ruộng dưa, chỉ một lát sau ông ấy chọn mười quả dưa to ra.
Mấy quả dưa hấu đựng trong túi, dùng cân kiểu cũ có quả cân để cân, ba người cân riêng ra.
Sau khi cân xong, đám Lục Hướng Noãn trả tiền.
Mà Vương Đại Đảm và mấy đội viên giúp đưa dưa hấu lên xe bọn họ, khi bọn họ định đạp xe rời đi, thì có người vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.
Không đúng, nói một cách chính xác là chạy vội tới chỗ Vương Đại Đảm.
Vương Đại Đảm cau mày nhìn về phía Lâm Tam Ny: “Tam Ny, có chuyện gì mà chạy vội như vậy, không có chút thục nữ nào, lúc trước tôi nói thế nào…”
“… Đại đội trưởng… Không hay rồi… Chị dâu Hồng Hạnh xảy ra chuyện…”
Sắc mặt Vương Đại Đảm lập tức nghiêm túc hơn: “Xảy ra chuyện gì, Tam Ny, đừng vội, cô nói từ từ thôi.”
Thực ra trong lòng ông ấy cũng sốt ruột muốn chết, cả nhà Hồng Hạnh là ân nhân lớn của đội, không thể xảy ra chuyện được.
“Khi chị dâu Hồng Hạnh bắt đầu làm việc, không cẩn thận bị ngã một cái, hiện giờ đứa bé trong bụng bị kẹt không ra được, nếu để lâu sẽ chết mất. Bà ba bảo tôi gọi ông trở về, cho ông quyết định.”
“Cô về đợi đi, tôi đi lấy xe bò, lập tức đưa Hồng Hạnh đến bệnh viện.”
Lục Hướng Noãn ở bên cạnh đứng ra, cô nhìn Vương Đại Đảm nói: “Không còn kịp nữa, đợi các ông đưa tới bệnh viện đứa bé sẽ hít thở không thông qua đời, người ở đâu, bây giờ dẫn tôi qua đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận