Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 51: Đại chiến với mẹ kế ác độc ở bệnh viện

“Tôi quá đáng ư? Tôi quá đáng bằng các người không, gả tôi cho một ông già nửa chết nửa sống, không sợ buổi tối mẹ tôi tới tìm các người lấy mạng à.” Lục Hướng Noãn cười nhạo một tiếng, cứ tưởng đẳng cấp của mẹ kế rẻ tiền này cao cỡ nào, kết quả nói mấy câu đã kích thích bà ta không nhịn được.
Ở thời đại này thanh danh của mẹ kế thật sự không dễ nghe, phần lớn đều là ngược đãi con riêng của chồng, cho nên vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, đều dùng Vương Phượng Kiều với ánh mắt khinh thường.
Làm chuyện như thế, không sợ mẹ ruột người ta tức tới mức bò ra khỏi quan tài ư.
“Con vừa mới tỉnh lại, có một số việc không biết, mẹ bảo cha con tới đây nói chuyện với con, mẹ còn có việc đi trước.” Vương Phượng Kiều nói câu này xong thì chạy trối chết rời đi.
Con gái riêng tỉnh lại nhanh mồm dẻo miệng, người không biết còn tưởng là bị quỷ nhập, bà ta không thu thập được, nhưng có người có thể thu thập cô.
Cho dù thế nào bà ta cũng phải bảo lão Lục trừng trị con nhóc ngứa da này.
Bác sĩ tiến lên kiểm tra một lát, phát hiện không có gì đáng ngại thì dặn dò Lục Hướng Noãn chú ý đừng để vết thương dính nước, hai ngày nữa có thể xuất viện, sau đó rời đi.
Đợi bác sĩ rời đi xong, cuối cùng bà cụ ở giường bên cạnh không kìm chế được tâm tư bát quái dấy lên trong lòng, nghiêng đầu nói chuyện với Lục Hướng Noãn:
“Cô nhóc, những lời cháu vừa nói là thật ư? Mẹ kế kia của cháu thật sự muốn gả cháu cho một ông già à?”
“Thật sự không giả được, nếu không cháu tự sát làm gì, tuổi của người đàn ông kia còn có thể làm cha cháu.” Lục Hướng Noãn không thèm quan tâm nói, giống như người cắt cổ tay tự sát không phải là cô.
Nhưng ở trong mắt bà cụ là cô bị người nhà làm tổn thương hoàn toàn, bắt đầu tự sa ngã, trong mắt lập tức hiện lên đau lòng, người nhà kia đúng là tạo nghiệt mà.
Bà ấy lục lọi ngăn kéo rất lâu, cuối cùng tìm được một quả táo hơi héo ném cho Lục Hướng Noãn.
“Cô nhóc, vừa rồi là bác gái sai, cháu ăn quả táo này đi, coi như bác gái nhận lỗi với cháu.”
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được hiện giờ cả nước mất mùa mới kết thúc chưa tới hai năm, lương thực vẫn vô cùng trân quý, càng đừng nói tới quả táo hơi héo trước mắt.
Người ở niên đại này còn rất thuần phác, xin lỗi cô nhận, quả táo gì đó được cô ném trở về.
“Cô nhóc, có phải cháu còn tức giận với bác gái hay không.”
“Không có ạ.”
“Không có sao cháu không nhận.” Quả táo này vốn là bà ấy định để cho cháu gái mình, bản thân cũng không nỡ ăn.
“Thời buổi này quả táo quá đắt, tự mình giữ lại ăn đi.” Trong không gian của cô còn nhiều táo, không thiếu một quả này, không cần thiết đoạt miếng ăn với người già, sau đó nhắm mắt lại.
Cô cần xử lý chuyện xảy ra trên người mình, sau đó quyết định bước kế tiếp nên làm gì.
Nếu không sai mà nói, lại qua mấy năm quốc gia sẽ thay đổi.
Mà hiện giờ cô không thể ở lại cái nhà này nổi nữa, chuyện duy nhất có thể làm chính là thuận theo dòng chảy lịch sử, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, tiếp nhận giáo dục bần nông và trung nông.
Hơn nữa lại qua hai năm, sẽ là thanh niên trí thức xuống nông thôn quy mô lớn.
Xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, là đường ra duy nhất của cô hiện giờ, không cần nhìn cả nhà ghê tởm, nghĩ thông suốt Lục Hướng Noãn cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
“Lão Lục…” Vương Phượng Kiều về đến nhà lập tức bắt đầu làm nũng với Lục Quốc Khánh, trong giọng nói còn kèm theo khóc nức nở, khiến Lục Quốc Khánh đau lòng muốn chết.
Đừng nhìn hiện giờ Vương Phượng Kiều đã hơi lớn tuổi, nhưng mà dáng người gương mặt bảo dưỡng khá tốt, không nhìn ra được là người đầu 40.
“Làm sao vậy, không phải là em tới bệnh viện thăm con gái ư?” Lục Quốc Khánh dịu dàng nói, còn không quên lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho bà ta.
“Còn không phải là tại con gái tốt của anh, ở trong bệnh viện mắng em là mẹ kế ác độc. Anh không biết đám người đó nhìn em kiểu gì đâu, em gả cho anh nhiều năm như vậy, cực khổ lo liệu việc trong nhà, kết quả lại có thanh danh như thế. Em không muốn sống nữa, anh để em đi chết đi.”
Sau khi Vương Phượng Kiều nói xong thì muốn đâm đầu vào tường, kết quả Lục Quốc Khánh kéo vào trong lòng, dỗ một lúc lâu mới dỗ xong.
Nếu không phải ban ngày ban mặt sợ ảnh hưởng không tốt, Lục Quốc Khánh đã sớm kéo người lên trên giường đè lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận