Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 144: Nhìn thấy Hứa Nhạc

“Như vậy nhiều quá.” Lục Hướng Noãn ngượng ngùng nói, thực ra trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hoắc Đại Khánh cho rằng mình nói như vậy dọa cô gái người ta, nhanh chóng giải thích với cô:
“Đúng là nhiều, nếu không trong đội cũng không mọi nhà đều ngủ chung trên một cái giường đất. Cô bé, chuyện xây nhà là chuyện lớn, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ, dù sao chuyện này không vội được.”
“… Vậy được rồi, nghe chú nói như vậy, tiền trong tay cháu thật sự không đủ. Ngày mai cháu sẽ đến huyện thành hỏi chú cháu, nghe ý kiến của chú ấy.”
“Được, dù sao ngày mai các cháu cũng được nghỉ, cho các cháu nghỉ ngơi một chút, ngày kia sẽ đi làm việc.” Hoắc Đại Khánh nghe cô nói như thế, cũng không nói gì.
Dù sao chuyện xây nhà là chuyện lớn, không thể qua loa được.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn nói chuyện phiếm với hai người mấy câu, mới đứng dậy rời đi.
Mà Vương Quế Anh mở túi đồ Lục Hướng Noãn mang tới ra, phát hiện là đường đỏ khó có được, thì nhanh chóng gói túi đường đỏ vào, tính toán ngày mai chia cho hai con dâu mang thai một ít.
Ngay sau đó vô cùng lo lắng đi tìm ông già nhà mình, véo tai ông ấy lặp lại nhất định phải làm tốt chuyện xây nhà cho cô bé kia.
Hoắc Đại Khánh đau vội vàng gật đầu, lúc này Vương Quế Anh mới buông lỏng tay ra.
Mà Lục Hướng Noãn trở lại khu thanh niên trí thức, nhìn Dương Thiên Chân nằm trên giường đất, im lặng không nói cầm đồ của mình đi rửa mặt.
Cô rửa mặt mũi xong thì thay đồ ngủ ra, nằm lên giường một lát là ngủ mất.
Đợi cô mở mắt ra lần nữa, phát hiện cô lại trở về hiện đại mà cô quen thuộc.
Lục Hướng Noãn thấy học trưởng ở trước mặt cô, nghĩ tới cô lại xuyên về hiện đại thì chạy nhanh tới chào hỏi.
Nhưng mà dường như không thấy được cô, Hứa Nhạc mở tủ lạnh lấy mấy chai bia ra ngồi trên sô pha bắt đầu buồn bực uống.
Lục Hướng Noãn nóng tính cũng không thể nhịn nổi, lúc này mới qua bao lâu không gặp, tên này có bản lĩnh quá nhỉ, dám lơ cô.
Vì thế cô xắn tay áo lên tiến lên véo tai Hứa Nhạc, kết quả phát hiện tay mình xuyên thấu qua.
Không phải là cô trở về hiện đại rồi ư?
Lục Hướng Noãn chưa từ bỏ ý định thử lại lần nữa, thậm chí rống to kêu to trước mặt Hứa Nhạc, cũng không thấy anh ta có chút phản ứng.
Cô mới không thể không tiếp nhận hiện thực mình đã thành quỷ.
Lục Hướng Noãn ngồi trên sô pha nhìn Hứa Nhạc râu ria xồm xoàm, quần áo bẩn thỉu, người đầy mùi bia đối diện, thở dài một hơi.
Anh ta tỏ tình với người trong lòng bị người ta từ chối sao?
Dáng vẻ không muốn sống này.
Đúng là không có tiền đồ.
Kết quả không đợi cô nghĩ lại, Hứa Nhạc đột nhiên ôm chai bia khóc to lên, dọa Lục Hướng Noãn sợ hãi.
“Đứa bé đáng thương này.” Khi Lục Hướng Noãn tính toán vươn tay vỗ đầu anh ta, an ủi anh ta hai câu, kết quả giơ tay tới giữa không trung đột nhiên nhớ tới sự thật mình biến thành quỷ, xấu hổ rút tay về.
Chỉ có thể nhìn Hứa Nhạc đang khóc to với vẻ đồng tình.
Người đàn ông khóc đi khóc đi không phải nhịn, dù sao cô sẽ không cười nhạo anh ta, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, cùng với trong đầu có ý nghĩ lấy hạt dưa và đồ uống ra ăn đã bán đứng cô.
Nếu không phải cô là quỷ, cho dù thế nào cô cũng phải lấy di động ra chụp dáng vẻ như quỷ này của anh ta, sau này đặt trong đại sảnh tiệc cưới kết hôn của anh ta, cho mọi người nhìn xem.
“Hu hu hu… Lục Hướng Noãn, con nhóc chết tiệt kia, em là đồ khốn nạn không có lương tâm…” Cuối cùng Hứa Nhạc không kìm nén nổi mình vừa khóc vừa mắng.
Giống như chỉ làm như vậy Lục Hướng Noãn mới trở về, có trời mới biết khi anh ta thấy được thi thể của Lục Hướng Noãn, trong lòng tồi tệ cỡ nào.
Rõ ràng buổi tối hai người còn ăn bữa thịt nướng uống rượu, ngày hôm sau đã âm dương cách biệt.
Khi tắm rửa thì bị đột tử, con nhóc chết tiệt kia chết cũng không cho ông đây chút thể diện, nếu không phải khách sạn này vừa vặn là khách sạn cha già anh ta gạt anh ta đầu tư, vậy thì ngày ngày mai cô chắc chắn sẽ trần trụi cơ thể, che mờ lên đầu đề tin tức.
Nếu thật sự như vậy, có lẽ ngày nào đó anh ta cũng ngỏm củ tỏi, hai người gặp mặt ở âm tào địa phủ, con nhóc chết tiệt Lục Hướng Noãn kia sẽ ném anh ta vào chảo dầu mất.
“Hu hu hu, Lục Hướng Noãn…”
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế trực tiếp ngơ ngẩn, nhìn dáng vẻ đau khổ của Hứa Nhạc trước mặt, cuối cùng cô không cười nổi.
Nước mắt giống như hồ nước mở van, lập tức chảy ra ào ào.
Hai người cứ âm dương cách biệt ôm đầu khóc như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận