Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 341: Vương Giải Phóng xấu hổ

“Cháu tìm anh ấy…” Vương Giải Phóng còn chưa nói xong, thì mắt sắc thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi ra, vội vàng vẫy tay với anh: “Đoàn trưởng Hoắc, đoàn trưởng Hoắc, tôi ở đây.”
Vương Quế Anh không hiểu gì quay đầu nhìn theo chỗ anh ta gọi.
Hoắc Cảnh Xuyên nói với Vương Quế Anh: “Mẹ, là bạn con, tìm con, mẹ đi bận việc đi.”
Vương Quế Anh vừa thấy hai người quen nhau, lập tức nhiệt tình tiếp đón Vương Giải Phóng:
“Vậy được rồi, bạn lão tam, mau vào nhà đi, chưa ăn cơm đúng không, bác gái nấu bát mì cho cháu.”
Vương Giải Phóng vừa nghe thấy thế đâu đồng ý, khi mình tới không mang theo thứ gì.
Hơn nữa thời buổi này nhà nào cũng không giàu có, anh ta không chịu chiếm chút tiện nghi nhanh chóng từ chối.
“Bác gái, không cần khách sáo như vậy ạ, khi cháu tới đã ăn rồi.” Kết quả Vương Giải Phóng vừa mới nói xong, cái bụng không biết cố gắng lại sôi lên.
Âm thanh đó không lớn không nhỏ vừa vặn bị hai mẹ con Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy, Vương Giải Phóng xoa bụng, gương mặt già không biết cố gắng đỏ lên.
Rõ ràng lúc giữa trưa đã ăn hai bát mì mẹ anh ta nấu cho, sao lúc này mới qua bốn năm tiếng, đã đói bụng như vậy.
“Khách sáo với bác gái làm gì, nếu tới nhà thì chính là người trong nhà. Lão tam, con vào nhà nói chuyện với cậu ấy đi, mẹ đi bận việc.” Vương Quế Anh dặn dò xong, thì vội vàng chui vào phòng bếp bận việc.
Ngay cả hai con dâu nghe thấy âm thanh cũng cùng đi theo trợ giúp.
Vương Giải Phóng nhanh chóng nói với Vương Quế Anh đang ở phòng bếp: “Bác gái, không cần phiền phức như vậy, đơn giản một chút là được.”
Sợ vì cái bụng không biết cố gắng của mình, lại để lại ấn tượng không tốt cho đoàn trưởng Hoắc, vậy thì anh ta xong đời.
“Không phiền phức, vào nhà ngồi đi.” Vương Quế Anh nói chuyện xong, còn bảo con dâu cả đi rót hai cốc nước bưng vào nhà.
Mà tay bà ấy cũng không dừng lại.
Kết quả Lưu Chiêu Đệ không dám thở mạnh, run lẩy bẩy bưng cốc nước đi vào, nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng cô ấy sợ tới mức bắp chân mềm nhũn, lập tức chạy đi.
Vương Giải Phóng xoa cằm rơi vào vòng luẩn quẩn tự mình hoài nghi: “Đoàn trưởng Hoắc, tôi trông rất đáng sợ sao?”
Không phải chứ, không phải đều nói đàn ông 30 như một cành hoa ư, cơ thể này, mặt này của anh ta, không phải đều chuẩn cmnr sao?
Tuy kém đoàn trưởng Hoắc, nhưng tùy tiện kéo một người anh ta trực tiếp hạ gục được, sao tới đại đội Hồng Kỳ cả đám đều trốn tránh anh ta như tránh tai họa như vậy.
Cô gái vừa rồi cũng thế, nghĩ tới vừa rồi chỉ gặp mặt không chào hỏi, trong lòng Vương Giải Phóng vô cùng ưu phiền.
Anh ta cảm thấy anh ta bị bệnh, còn bệnh không nhẹ.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn anh ta một cái, không nói chuyện, sau đó mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Nếu không có việc gì mà nói, anh ta sẽ không vội vàng tới tìm mình như vậy.
Lưu Chiêu Đệ tới phòng bếp mới cảm thấy mình sống rồi, dựa vào cửa thở hổn hển từng hơi.
Ôi mẹ ơi, người nọ nhìn đúng là đáng sợ, cô ấy chưa từng gặp người như thế…
Lượng từ ngữ có hạn nên cô ấy không hình dung được.
Vương Quế Anh nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhận thấy con dâu cả nhà mình không thích hợp, quan tâm hỏi:
“Nhà lão đại, làm sao thế? Nếu cơ thể không thoải mái thì về phòng nằm đi, ở đây có mẹ và Phúc Ni là đủ rồi.”
Phúc Ni luôn thích thể hiện trước mặt mẹ chồng cũng ở bên cạnh khuyên nhủ:
“Chị dâu cả, mẹ nói đúng đấy, chỉ làm bát mì thôi, cũng không cần nhiều người như vậy, chị về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lưu Chiêu Đệ xua tay, từ chối ý tốt của hai người trước mặt: “Không cần, con là vừa rồi bị dọa mà thôi.”
Mẹ chồng bận việc ở phòng bếp, cô ấy làm con dâu đâu thể đi nghỉ ngơi, nếu như bị chồng biết chắc chắn lại tức giận với cô ấy.
Vừa nghe con dâu bị dọa sợ, Vương Quế Anh cũng có chút không bình tĩnh được, đặt cục bột trong tay xuống, đi tới giống y như làm trộm, tiến đến trước mặt cô ấy nhỏ giọng nói:
“Cái gì, bị dọa sợ ư? Xảy ra chuyện gì thế? Gặp quỷ ư?”
Vương Quế Anh bái Bồ Tát hàng năm, cho nên đương nhiên tin trên đời này có đầu trâu mặt ngựa, cũng tin tưởng vững chắc nếu con người không làm tốt mọi việc, sau khi chết sẽ rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Cho nên nhiều năm như vậy, bà ấy chưa từng làm một chuyện trái lương tâm, ngoại trừ thiên vị lão tam nhà mình.
Nhưng mà thời buổi này không cho làm chuyện này.
Hơn nữa ông già chôn thật kỹ tượng thần bà ấy bái lạy mỗi ngày, nhưng mà Vương Quế Anh mê tín vẫn luôn trộm quỳ lạy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận