Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 95: Báo cảnh sát

Mà đám bác gái Vương thì không biết nên nói gì, dù sao chuyện này rơi lên người ai, người đó cũng không dễ chịu, chỉ có thể an ủi Lục Hướng Noãn bảo cô nghĩ thoáng một chút.
Chuyện Lục gia mất tiền lan truyền trong đại viện, thậm chí còn truyền tới trong xưởng.
Vương Phượng Kiều chỉ có thể ở nhà không ngừng chảy nước mắt, mà Lục Quốc Khánh thì mơ màng hồ đồ đi làm.
Ngay cả hiện giờ mặc trên người, đồ ăn trong nhà đều là vay của người trong đại viện, khi phát tiền lương còn phải trả lại.
Cảnh sát tới nhiều lần cũng không phát hiện ra manh mối gì, nhiều đồ như thế giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vì thế bọn họ xin giúp đỡ từ cấp trên, kết quả vẫn y như vậy.
Cuối cùng chỉ có thể bảo hai vợ chồng Lục Quốc Khánh trở về đợi, đợi có manh mối, có kết quả thì thông báo cho bọn họ.
Thực ra chuyện này như ngầm nói với bọn họ đồ sẽ thật sự không tìm được về, Lục Quốc Khánh nghe thấy thế không chịu, hai người ở trong cục cảnh sát bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn.
Tuy cảnh sát đau lòng bọn họ mất một khoản tiền, nhưng cũng chỉ có lòng mà không có sức, thật sự là vụ án này quá kỳ lạ, không giống người có thể làm.
Mà hai vợ chồng Lục Quốc Khánh nhân lúc bọn họ mềm lòng làm càng trầm trọng hơn, uy hiếp bọn họ không tìm được tiền thì không quay về.
Quả thực chính là khiêu chiến quyền uy, hai người không biết xấu hổ như thế cảnh sát cũng không nhịn nổi nữa, bắt người lại.
Cho dù Lục Quốc Khánh xin tha thế nào cũng làm như không nghe thấy, cuối cùng vẫn thông báo cho đơn vị Lục Quốc Khánh làm việc tới bảo lãnh.
Đương nhiên người bảo lãnh là con rể tốt của ông ta Hồ Hữu Tiền, Hồ Hữu Tiền vốn không muốn tới, ai bảo hôm nay ông ta muốn gặp người phụ nữ của mình chứ, vừa vặn dựa vào lý do này tới gặp.
Vừa thấy Hồ Hữu Tiền muốn đến nhà bọn họ, Vương Phượng Kiều sốt ruột.
Bà ta biết lúc trước ông ta sống chết muốn cưới con nhóc thối kia, chính là vì nhìn trúng gương mặt của cô.
Hiện giờ cho ông ta vào nhà, vậy không phải sẽ bị lộ ư?
Đến lúc đó Hồ Hữu Tiền chắc chắn sẽ không nhận, Vương Phượng Kiều nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Lục Quốc Khánh nói thầm bên tai ông ta.
Lục Quốc Khánh nghe xong gương mặt đen lại, nếu Hồ Hữu Tiền không cưới mà nói, vậy thì chắc chắn sẽ đòi đống lễ hỏi về.
Mà đống đồ đó đã mất, bây giờ ông ta đi đâu tìm.
Cho dù không mất, tiến vào trong miệng ông ta rồi thì đừng mơ nhả ra.
Dù sao hiện giờ con nhóc chết tiệt kia đã biến thành dáng vẻ như quỷ, giữ lại trong nhà sau này không gả đi được còn lãng phí đồ ăn, không bằng nhân lúc này chưa kết hôn lại đòi một khoản.
Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, ông ta muốn trả hàng cũng không có cửa đâu.
Cho nên mới đi được mấy bước, Lục Quốc Khánh giả vờ đau bụng, ngồi xổm trên đất không chịu đi.
Kết quả Hồ Hữu Tiền không dựa theo sắp xếp thông thường, nhìn thoáng qua Lục Quốc Khánh với vẻ ghét bỏ nói:
“Hai người về sau đi, tôi đi trước.”
Sau khi nói xong ông ta bước chân ngắn nhỏ rời đi.
Vì sao phải đi bộ ư?
Bởi vì chiếc xe đạp của ông ta cũng bị tên trộm đáng ghét kia ăn trộm mất.
Hai vợ chồng Lục Quốc Khánh nhìn Hồ Hữu Tiền rời đi như vậy thì bối rối, không giả vờ đau bụng nữa đuổi theo.
Nhưng cho dù nói thế nào, cản trở thế nào, Hồ Hữu Tiền cũng không dừng bước, trái lại nhìn hai vợ chồng vẫn luôn ngăn cản không cho ông ta đến nhà sinh ra nghi ngờ.
Con người Hồ Hữu Tiền chỉ phạm ngu ngốc trên người phụ nữ, những chuyện khác đều rất thông minh, nếu không đã không ngồi ổn chức phó chủ nhiệm nhiều năm, còn kiếm chác được nhiều như vậy mà không bị phát hiện.
Cho nên bọn họ chắc chắn có việc gạt mình, ông ta nhất định phải tới nhà này, cũng không rảnh lo chuyện khác bảo bọn họ cút sang một bên, mình thì chạy nhanh tới đại viện của công nhân viên chức.
Mà Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều cũng chấp nhận số mệnh, vừa đi vừa cầu nguyện hôm nay con nhóc chết tiệt kia không ở nhà.
Mà mấy ngày nay dưới “trợ giúp” của đám bác gái Vương, Lục Hướng Noãn cũng dần ra khỏi khói mù, trên mặt không còn khổ sở và đau lòng như trước.
Hiện giờ cô cắn hạt dưa của bác gái Vương cho nghe bọn họ nói chuyện, trò chuyện một lát không biết sao lại nói tới chuyện phân nhà ở cho công nhân viên chức trong xưởng mới tới lần này.
Lục Hướng Noãn nghe được như suy tư gì đó.
Đột nhiên ở chỗ bọn họ không nhìn thấy, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười xấu xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận