Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 633: Đương nhiên là thật

“Khóc, khóc cái gì mà khóc, con sắp làm cha còn khóc.”
“Vợ con gặp chuyện không may, sao con có thể không khóc, cái gì mà làm cha không được… Đợi đã… Làm cha? Con làm cha ư?” Vương Dược Phú nói chuyện quá kích động, suýt nữa bị sặc.
“Không phải con làm cha, chẳng lẽ mẹ làm cha, tên nhóc thối này, vợ con mang thai.” Lưu Thúy bị sặc, nhưng mà trên mặt tràn ngập ý cười.
Nghe thấy tin tức này, đương nhiên vui sướng còn có đương sự Lý Tiểu Uyển, cô ấy vui tới mức chảy nước mắt, đôi tay không nhịn được vuốt ve bụng nhỏ của mình.
“Mẹ, con… Thật sự làm cha ư…” Vương Dược Phú tự mình lẩm bẩm, dường như vẫn còn chưa tin được chuyện này.
“Đương nhiên là thật.” Vương Quốc An không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc của con trai, ghét bỏ tiến lên đạp anh ta hai cái, nhưng mà trên mặt là vui sướng.
Ông ấy sắp được làm ông nội.
Che cái chân bị đạp đau, Vương Dược Phú tiến tới trước mặt Lý Tiểu Uyển, ôm cô ấy:
“Vợ à, chúng ta có con… Anh có con...”
“Dược Phú, có rồi, em có con của mình rồi.” Lý Tiểu Uyển cũng kích động nói.
Chẳng qua Vương Dược Phú nói một lát, vậy mà không biết cố gắng khóc ra, khóc nước mắt nước mũi chảy đầy, người nào dỗ cũng không được.
Cuối cùng vẫn là Lưu Thúy mở miệng nói mặc kệ anh ta, đợi anh ta khóc đủ sẽ ngừng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sau này bọn họ cũng sẽ có con của mình, tốt nhất là con gái giống cô gái nhỏ.
Yêu kiều mềm mại.
Đợi Vương Dược Phú ổn định tâm trạng xong, đám Lục Hướng Noãn cũng nên đi, mùa đông sáng ngắn đêm dài, đặc biệt là lúc này đi đường cũng không dễ đi.
Rất rõ ràng đám Lưu Thúy cũng biết, cho nên không giữ bọn họ lại, mà bảo hai người mang đồ Hoắc Cảnh Xuyên mua tới đi.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn không chịu, lại nhét đồ trở về, ngoại trừ khăn quàng cổ Lý Tiểu Uyển đan cho cô ra, sau đó ngồi lên xe đạp nhanh chóng bảo Hoắc Cảnh Xuyên lái xe rời đi.
“Con nhóc này…” Lưu Thúy thở dài.
“Mẹ, đợi con sinh xong chúng ta lại cùng nhau cảm ơn em gái, đứa bé trong bụng con là nhờ em gái mà.” Lý Tiểu Uyển dùng tay vuốt bụng còn chưa lộ ra.
Vừa rồi em gái nói đứa bé trong bụng cô ấy đã gần một tháng, tính ngày có lẽ là ngày hai bọn họ làm điên cuồng nhất.
“Cũng đúng, may mà có Hướng Noãn, mẹ sẽ tích cóp ít phiếu vải làm quần áo cho Hướng Noãn.” Lưu Thúy nhìn Lý Tiểu Uyển mang thai, ý cười trên mặt chưa từng biến mất.
Ngay sau đó Lưu Thúy như nghĩ tới gì đó, nhanh chóng quay đầu cảnh cáo với Vương Dược Phú khóc sưng mắt:
“Trong khoảng thời gian này con dọn tới bên này ở đi.”
Vương Dược Phú nghe mẹ anh ta sắp xếp như vậy, lập tức bất mãn: “Mẹ, con không muốn, vợ con còn đang mang thai mà, con phải ở bên cạnh cô ấy.”
Anh ta không muốn tách ra với vợ một giây nào, đặc biệt là đứa bé của hai bọn họ còn sắp sinh ra.
Đứa bé còn chưa được nắm tay: “…”
“Vợ con có mẹ ở bên, con chuyển đến bên này ở, mẹ chuyển tới bên con ở, vừa vặn có thể giúp chăm sóc vợ con.”
“Mẹ, con cũng có thể…”
Thấy con trai cố chấp như vậy, Lưu Thúy cao giọng thể hiện thái độ:
“Có thể cái rắm, con động tay động chân lại chọc tức Tiểu Uyển thì làm sao bây giờ. Hiện giờ Tiểu Uyển không thể như bình thường, trong bụng của con bé còn có con của con đấy, nghe mẹ, mẹ nói không sai đâu.”
“Vậy được rồi ạ.” Vẻ mặt Vương Dược Phú vô cùng ấm ức.
Mà Vương Quốc An ở bên cạnh nhìn thì bĩu môi, ông ấy còn chưa nói gì đâu, tên nhóc thối này đã ghét bỏ.
Nghĩ tới thường ngày mình sẽ không được ngủ với vợ nữa, tâm trạng của Vương Quốc An lập tức không tốt, ông ấy tức tới mức tiến lên đạp Vương Dược Phú hai cái rồi rời đi.
Để lại Vương Dược Phú trong vẻ mặt vô tội xen lẫn không thể hiểu được.
Anh ta chọc cha tức giận ư?
Anh ta làm sai chỗ nào.
Thực ra chính là Vương Quốc An đơn thuần thấy anh ta không vừa mắt, nhìn người không thuận mắt làm chuyện gì cũng sai, không có lý do gì.
Khi Lục Hướng Noãn trở về, thì thấy được hai ông cháu khi cô tới.
Vừa rồi bị vây lại phê phán, lúc này đám người kia đều đã đi, chỉ để lại hai người lẻ loi.
Chẳng qua tình hình của hai ông cháu không được tốt lắm, đặc biệt là ông cụ cả người là máu, hấp hối nằm ở góc tường.
“Hoắc Cảnh Xuyên.” Lục Hướng Noãn gọi anh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên hiểu cô gái nhỏ có ý gì, dừng xe ở một bên, sau đó lặp lại dặn dò bảo cô đợi một bên, đừng cử động.
Sau đó anh rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận