Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 54: Xuất viện

“Cảm ơn bác gái, cháu sẽ.” Lục Hướng Noãn nói xong thì nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ thể này quá kém, chỉ nói một lát đã khiến cô mệt muốn chết, Lục Hướng Noãn làm bác sĩ vừa nhìn là biết không đủ dinh dưỡng tạo thành.
Cô định đợi xuất viện, sẽ bồi bổ cho cơ thể yếu ớt này khỏe mạnh hơn.
Ít nhất dưỡng đến tình trạng gió thổi không ngã, dù sao học trưởng không theo tới niên đại này, con đường sau này còn dài, mọi việc chỉ có thể dựa vào mình.
Đợi Lục Quốc Khánh quay trở lại lần nữa, đã làm xong thủ tục xuất viện.
Ông ta mở miệng thông báo một tiếng cho Lục Hướng Noãn, sau đó chuẩn bị chạy lấy người, thật sự không muốn nhìn thấy đứa con gái bất hiếu rủa ông ta chết sớm nữa.
Lục Hướng Noãn cũng biết không thể tiếp tục ở lại bệnh viện, dứt khoát xuất viện thì xuất viện, còn có thể khiến cả nhà bọn họ gà chó không yên.
Nghĩ tới từ bệnh viện về nhà còn có đoạn đường xa như vậy phải đi, trông cậy vào hai chân của cô có lẽ sẽ mệt đến mức nằm sấp xuống:
“Nếu ông rời đi như vậy, vậy đừng trách lát nữa tôi tới đại viện không giữ được miệng, nói hết những chuyện ông và Vương Phượng Kiều từng làm cho mọi người biết.”
Lục Quốc Khánh vốn đang định rời đi lại vòng về, nghiến răng nghiến lợi nhìn con gái tức chết người không đền mạng trên giường.
Lần này ông ta thật sự tin lời Vương Phượng Kiều nói, sinh cô ra là tới đòi nợ.
“Tay chân lanh lẹ một chút, tao ở bên ngoài đợi mày.”
“Tay tôi bị thương, không cử động được.” Trông cậy vào cô thu thập cục diện rối rắm trên giường, thật sự là không trông cậy được.
Cuối cùng Lục Quốc Khánh chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, tự mình thu dọn.
Mà Lục Hướng Noãn ngồi ở mép giường câu được câu không trò chuyện với bà cụ.
Thực ra cũng không có nhiều đồ lắm, chỉ có hai bộ quần áo khi Lục Hướng Noãn nằm viện mang tới, sau đó là trả chăn đi thuê, lấy lại tiền thế chấp.
Cũng không có nhiều việc lắm, Lục Quốc Khánh thu dọn cũng nhanh nhẹn, chỉ một lát đã thu dọn xong.
Lục Hướng Noãn nói tạm biệt với bà cụ trên giường bệnh, sau đó đi theo Lục Quốc Khánh rời đi.
Mới ra khỏi cửa bệnh viện thì thấy những căn nhà tồi tàn, con đường gồ ghề lồi lõm.
Lục Hướng Noãn vẫn chưa quen lắm, nhưng cô nhanh chóng tiếp nhận hiện thực.
Bởi vì xe lắc lư, mông của cô đã sắp bị lắc thành hai nửa.
Vất vả lắm mới đến đại viện, Lục Hướng Noãn nhanh chóng xuống khỏi xe.
Người trong viện vừa thấy Lục Hướng Noãn xuất viện trở về, thì nhanh chóng vây quanh hỏi han ân cần với cô.
Khi ông ngoại của nguyên chủ còn sống rất tốt bụng, rảnh rỗi là thích giúp đỡ người khác, cho nên ít nhiều gì người trong đại viện cũng từng nhận ân huệ của ông ấy.
Mà Lục Hướng Noãn lại là con cháu duy nhất của nhà bọn họ còn sót lại, cho nên có điều kiện không có điều kiện, trong tối ngoài sáng giúp đỡ nguyên chủ.
Nhưng mà nguyên chủ bị ấm ức cũng không biết nói, cho nên bọn họ đều cho rằng nguyên chủ được mẹ kế chăm sóc rất tốt.
Nếu là mắng chửi người, Lục Hướng Noãn thật sự có thể mắng ba ngày ba đêm cũng không thở dốc, nhưng đối mặt với những người tốt này, trong lúc nhất thời cô không chống đỡ nổi.
Đứng ngây ra tại chỗ như khúc gỗ, nghe bọn họ nói chuyện sau đó gật đầu, bày tỏ mình nghe lọt.
Người trong đại viện đều không hoài nghi linh hồn sớm đã đổi người, bởi vì bình thường Lục Hướng Noãn cũng không thích nói chuyện.
“Sau này gặp chuyện như vậy đừng nên nghĩ quẩn trong lòng, đàn ông không có thì không có, cháu ưu tú như vậy còn có thể tìm tiếp.” Bác gái vương nắm lấy tay cô, đau lòng khuyên nhủ.
Đứa nhỏ này là bà ấy nhìn lớn lên từ nhỏ, giống y như cháu gái ruột của bà ấy, còn nhỏ tuổi đã chịu tội như vậy, sao bà ấy có thể không đau lòng.
Đối với bà ấy mà nói, mẹ kế tốt tới mấy cũng kém xa mẹ ruột của mình.
“Cháu vì đàn ông tự sát ư?” Tuy nguyên chủ thật sự nghĩ quẩn trong lòng mới tự sát, nhưng không phải tự sát vì đàn ông.
Thanh danh này truyền ra ngoài, không biết còn tưởng Lục Hướng Noãn cô thiếu đàn ông cỡ nào, không có đàn ông thì không sống nổi, loại thanh danh này không thể nhận được.
“Mẹ cháu nói, nói tự cháu tìm đối tượng, đàm phán thất bại sau đó nghĩ quẩn trong lòng nên cắt cổ tay tự sát.”
“Bà ta đúng là giỏi biên soạn, rõ ràng là mẹ kế của cháu…”
“Mau về nhà, mẹ con đang ở nhà đợi đấy.” Vừa thấy tình hình không ổn, Lục Quốc Khánh sợ người trong đại viện biết là ông ta bức Lục Hướng Noãn tự sát, sẽ mất hết mặt mũi nên nhanh chóng mở miệng cắt ngang, còn kéo cánh tay cô không nói hai lời đi về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận