Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 83: Một nửa con rể

“Chủ nhiệm Hồ, vậy công việc của Hồng Tinh con trai tôi…” Lục Quốc Khánh thấy mọi chuyện nói gần xong, nương theo men say lôi kéo làm quen với Hồ Hữu Tiền, nhắc chuyện con trai ông ta ra.
“Còn gọi là chủ nhiệm Hồ cái gì, gọi là Hữu Tiền đi, sau này chúng ta đều là người một nhà.” Trong lòng Hồ Hữu Tiền rất vui.
Dù sao sắp được ôm mỹ nhân về nhà, trên người không còn dáng vẻ của người làm quan, bắt đầu cụng ly xưng anh gọi em với Lục Quốc Khánh.
“Hữu Tiền?” Lục Quốc Khánh thử gọi một tiếng, quả nhiên nếp nhăn trên mặt Hồ Hữu Tiền đã thành một đóa hoa.
Lục Quốc Khánh nhìn thấy phản ứng này của ông ta mới yên lòng, ông ta đã leo lên thân thích với chủ nhiệm, thậm chí ông ta còn tưởng tượng khi đi làm, đám đồng nghiệp từng khinh thường ông ta bây giờ đều như chó mặt nhăn tới nịnh bợ mình, tâm trạng lập tức tốt hơn.
Ngay cả nhìn món hàng phải bù thêm tiền ngồi bên cạnh luôn vùi đầu ăn cơm cũng thuận mắt hơn.
“Lục Quốc Khánh, đã nói là nửa con rể, sau này ông lại có thêm một đứa con trai ngoan rồi.” Nhìn hai người ngu muốn chết, Lục Hướng Noãn không nhịn được châm chọc.
Lại nữa, cô vừa mở miệng, thật sự là không để mình chịu thiệt.
Tâm trạng tốt của Lục Quốc Khánh lập tức bị cô phá hủy, nhìn con nhóc chết tiệt kia quả thực là cái hay không nói, nói cái dở, ông ta có thể sinh ra được con trai lớn hơn ông ta ư?
Nói đùa gì thế, còn lâu.
Nhưng mà Hồ Hữu Tiền cảm thấy Lục Hướng Noãn nói không sai, cũng không xưng anh gọi em nữa, trực tiếp sửa miệng gọi cha, dù sao ai bảo ông ta cưới con gái người ta.
Nói ra ông ta gọi còn rất thuận miệng.
“Đừng, chủ nhiệm Hồ, ông cứ gọi tôi là Quốc Khánh được rồi.” Tiếng cha này Hồ Hữu Tiền gọi ra được, nhưng ông ta không dám đáp, vẻ mặt lúng túng tay cũng không biết để đâu.
“Sau này cha là cha vợ của con, gọi cha là chuyện đương nhiên.”
Lục Quốc Khánh nói gì cũng không phải, cuối cùng chỉ có thể uống chén rượu kia.
Lục Hướng Noãn cảm thấy không thú vị, bưng bát cơm mình không động vào tới trước mặt Vương Phượng Kiều:
“Tôi không ăn nổi nữa, bà ăn đi.”
“Mẹ ăn bát này là đủ, đủ rồi.” Bát cơm kia bị bà ta bỏ thuốc, sao bà ta dám ăn.
Còn là thuốc dùng cho heo mẹ ở nông thôn.
“Ăn đi, hôm nay tôi nhìn bà ăn.” Lục Hướng Noãn đặt bát của bà ta tới trước mặt mình, sau đó bưng bát cơm của mình qua, chống cằm nhìn bà ta.
Dáng vẻ như hôm nay bà ta không ăn không được.
Trong lòng Vương Phượng Kiều sốt ruột đến mức sắp khóc, chỉ có thể nhấc chân dưới bàn đá chân Lục Quốc Khánh, bảo ông ta giải vây cho mình.
Lục Quốc Khánh đang bận uống rượu nói chuyện phiếm không hiểu bà ta có ý gì, trái lại còn ngang ngược nói:
“Em đá anh làm gì?”
“… Không… Không có gì…” Vương Phượng Kiều hoàn toàn tắt lửa.
“Mau ăn đi.” Lục Hướng Noãn ở bên cạnh thấy bà ta không chịu động đũa, thúc giục.
Mà tuy Hồ Hữu Tiền không biết vì sao, nhưng người phụ nữ của ông ta đã lên tiếng, vậy bà ta nhất định phải ăn, cũng tạo áp lực cho bà ta.
Hiện giờ Lục Quốc Khánh chỉ thiếu một ngày thắp ba nén nhang với Hồ Hữu Tiền, sao có khả năng khiến ông ta không vui, cho nên cũng giúp đỡ ông ta nói chuyện:
“Ăn cơm này sẽ sặc chết em ư, mau ăn đi.”
Chồng không giúp mình lúc này Vương Phượng Kiều như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhìn bát cơm đầy trước mặt ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.
“Sao thế? Trong này bị bà thêm thứ gì vào à? Sao luôn không ăn?”
“Tôi vẫn luôn ăn rất ít.”
“Tôi thấy bà ăn uống khá tốt mà, vừa rồi còn ăn rất hăng say.” Lục Hướng Noãn không buông tha bất cứ cơ hội nào bắt bà ta ăn bát cơm này.
Mà Lục Quốc Khánh nghe thấy thế cũng tỉnh táo lại, vừa rồi Vương Phượng Kiều đá ông ta dưới bàn là làm gì.
Mẹ nó, kế hoạch của hai bọn họ lúc đầu còn không phải là như vậy, đến lúc đó khiến hai người gạo nấu thành cơm, vậy con nhóc chết tiệt này không muốn cũng phải chịu.
Kết quả không ngờ tới cô đồng ý nhanh như thế, nên mới không cần dùng chiêu này.
Nhưng vì sợ mọi chuyện bị lộ, chỉ có thể hi sinh bà ta, liếc mắt ra hiệu với Vương Phượng Kiều:
“Con gái cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, nhanh ăn đi.”
Rõ ràng là Vương Phượng Kiều hiểu rõ ý của Lục Quốc Khánh, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng ăn hết bát cơm, sau đó nói cơ thể không thoải mái rời đi về phòng nằm.
Lục Hướng Noãn nhìn bóng dáng bà ta, trong lòng không có chút áy náy.
Dù sao nếu nguyên chủ còn sống mà nói, có lẽ thật sự để bà ta thực hiện được, vậy đến lúc đó mới là thảm kịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận