Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 669: Đúng là không biết xấu hổ

Cúi đầu, co rụt cổ, cả đám nhìn giày trên chân mình, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, dù sao bọn họ cũng biết bọn họ làm chuyện này thật sự không sáng rọi gì.
Chỉ có một người đặc biệt, đó chính là Thạch Hồng Ngọc.
Cô ta ngửa cao đầu, giống như con thiên nga trắng kiêu ngạo chuẩn bị khiêu vũ bất cứ lúc nào, nhưng trông có vẻ không hợp lắm.
“Mã Vĩ Danh đâu? Đi gọi cậu ta tới đây.” Hoắc Đại Khánh liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện còn thiếu một người.
“Cháu… Đi ạ…” Vương Chí Văn lớn gan nói, nhưng hai chân của anh ta run rẩy lợi hại, có thể là ký ức ngày hôm qua quá thảm thiết đối với anh ta.
Mà Hứa Gia Ấn và Võ Thắng Lợi thì nhanh chóng tiến lên đi cùng anh ta.
Gương mặt Hoắc Đại Khánh âm trầm nhìn đám thanh niên trí thức mới tới: “Chuyện đoạt lương thực là ai nghĩ ra?”
Kết quả đều lặng ngắt như tờ, không ai trả lời ông ấy.
Nhưng thật ra Vương Hiểu Linh dũng cảm đứng ra, chỉ ngón tay về phía Thạch Hồng Ngọc:
“Đại đội trưởng, chính là cô ta bày chiêu này.”
Con người Thạch Hồng Ngọc rất xấu xa, giống y như cà chua thối nát, mặt ngoài thì đẹp đẽ, bên trong đã thối nát bét, dù sao Vương Hiểu Linh không thích nổi.
“Không phải tôi, đại đội trưởng, tôi bị oan.” Thạch Hồng Ngọc nhanh chóng cãi lại cho mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương giống như chịu ấm ức rất lớn.
“Sao không phải là cô, chính tai chúng tôi nghe thấy rõ, đồ nói dối.” Lý Bình tức tới mức muốn tiến lên cào cô ta.
Ngay khi Hoắc Đại Khánh mở miệng định nói gì đó, Mã Vĩ Danh đi tới, anh ta nhìn thấy người phụ nữ mình thích bị bắt nạt, thì chạy nhanh tới che chở Thạch Hồng Ngọc ở phía sau.
“Các người làm gì đấy.” Giọng nói hào sảng có lực.
“Mã Vĩ Danh, tôi hỏi cậu, vì sao cậu muốn cướp lương thực của đám Vương Chí Văn, lương thực của các cậu đã sớm dựa theo chính sách của phía trên phát cho các cậu.” Hoắc Đại Khánh kìm nén lửa giận trong lòng, cố gắng tâm bình khí hòa nói chuyện với anh ta.
“Một chút lương thực như vậy đủ cho ai ăn, chúng tôi không ăn no, tìm bọn họ lấy một ít là phúc của bọn họ.” Trước khi Mã Vĩ Danh xuống nông thôn là một tên lưu manh.
Sau khi xuống nông thôn không ai quản anh ta, thì càng thêm ngang ngược, lúc này hoàn toàn không coi Hoắc Đại Khánh trước mặt ra gì.
Lần đầu tiên Hoắc Đại Khánh nghe được logic của cường đạo như vậy, không biết nên khóc hay nên cười.
Mà đám thanh niên trí thức cũ bị đoạt lương thực ở phía sau anh ta thì ánh mắt tràn ngập phẫn nộ trừng anh ta, bọn họ đều muốn nhổ bọt lên gương mặt tiểu nhân đắc chí của anh ta.
Con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ.
“Cậu như vậy là thừa nhận sao? Cậu đoạt lương thực của bọn họ?”
Mã Vĩ Danh nói:
“Đại đội trưởng, nói là đoạt thì hơi khó nghe, chúng tôi đều xuống nông thôn chi viện xây dựng nông thôn, ở dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, các đồng chí phát huy chút tinh thần hữu ái có gì sai.”
Bên đám thanh niên trí thức mới có Mã Vĩ Danh đứng trước đấu tranh anh dũng, trái lại không còn sợ hãi nữa, khiến đám thanh niên trí thức cũ tức muốn chết.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người nói chuyện cướp bóc tươi mát thoát tục như vậy.
Võ Thắng Lợi lấy hết dũng khí của đàn ông, tự giác đứng ra báo cáo với Hoắc Đại Khánh:
“Đại đội trưởng, mong chú đòi lại công bằng cho bọn cháu, bọn họ đoạt 25 cân bột ngô, 10 cân bột mì cao lương, 2 túi khoai lang đỏ to, còn có thổ sản chúng cháu nhặt trên núi để ăn qua mùa đông cũng bị bọn họ đoạt mất.”
Trực tiếp đoạt đi hơn nửa lương thực của bọn họ, ở trong giai đoạn mất mùa này thực sự là muốn lấy mạng bọn họ mà.
Mà Lục Hướng Noãn cũng ở bên cạnh bổ một đao: “Bọn họ còn muốn cướp bánh bao mẹ nuôi của tôi tặng cho đám Vương Hiểu Linh.”
Hoắc Đại Khánh biết bánh bao này là Lục Hướng Noãn tự mình làm, nhưng nếu cô đã nói như vậy, đương nhiên là có đạo lý của cô, cho nên không muốn vạch trần cô.
“Chúng tôi không đoạt, cô đừng đổ đống chậu phân đó lên đầu chúng tôi.” Thạch Hồng Ngọc thấy cô dùng ngón tay chỉ về phía mình, thì sốt ruột.
Sau này cô ta còn phải ở đại đội Hồng Kỳ, cho nên nhất định không thể đắc tội đại đội trưởng Hoắc Đại Khánh.
Thạch Hồng Ngọc còn muốn để lại chút ấn tượng tốt trước mặt ông ấy, để sau này ông ấy có thể sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho mình.
Tốt nhất là công việc giống như Lục Hướng Noãn, không cần dãi nắng dầm mưa, không cần xuống ruộng.
Cô ta từng nghe Vương Ngọc Hương nói, làm việc một ngày mệt đến mức eo không đứng thẳng nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận