Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 777: Thành ý của các đội viên

“Thanh niên trí thức Lục, cô đi rồi, mọi người sẽ rất nhớ cô.”
“Nếu cô ở đó chịu ấm ức, thì viết thư về, tất cả chúng tôi sẽ đến chống lưng cho cô.”
“Thanh niên trí thức Lục, nếu không có cô, có lẽ cỏ trên mộ tôi đã mọc rất cao. Vương Thủ Tài tôi nợ cô một mạng, cô có việc gì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ liều cái mạng này…”
“Thanh niên trí thức Lục, tôi có thể mang thai, may mà nhờ có cô, Vương gia chúng tôi vĩnh viễn nhớ rõ đại ân đại đức này của cô.”
“Còn có tôi nữa, thanh niên trí thức Lục, vợ và con gái tôi may mà có cô mới còn sống, nếu không tôi không dám nghĩ, cô là ân nhân cứu mạng của Lưu gia chúng tôi.”
“Thanh niên trí thức Lục, Vượng Tài tôi không giỏi ăn nói, tóm lại là không có cô, thì không có Vượng Tài tôi.”

Nhìn các đội viên đứng trước mặt, Lục Hướng Noãn không biết vì sao đôi mắt đột nhiên lên men.
Nhưng cô lại cảm thấy rơi nước mắt trước mặt nhiều người như vậy, quá mất mặt, cho nên kìm nén cảm xúc khác thường trong lòng, cố gắng bình thản nói:
“Mọi người không cần cảm ơn tôi, đây là công việc của tôi.”
Chẳng qua giọng nói hơi nghẹn ngào.
Nhưng mà trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
“Thanh niên trí thức Lục, cô có ân đối với đại đội Hồng Kỳ chúng tôi, chúng tôi vĩnh viễn nhớ rõ cô.”
Vượng Tài nói xong, thì trực tiếp quỳ xuống với Lục Hướng Noãn, không nói câu nào nữa, dập đầu ba cái rầm rầm thật vang.
Đối với ông ta mà nói, thanh niên trí thức Lục chính là cha mẹ tái sinh của ông ta.
Những người khác cũng thế, vừa khóc vừa dập đầu với Lục Hướng Noãn, bọn họ đang dùng phương thức của mình cảm ơn Lục Hướng Noãn.
Các đội viên đột nhiên làm ra hành động như thế dọa Lục Hướng Noãn sợ hãi, cô kịp phản ứng lại nhanh chóng bảo mọi người đứng dậy, kết quả không có ai nghe cô nói.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn không thể không nhờ cha chồng cô giúp đỡ, cũng chính là đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ.
Quả nhiên Hoắc Đại Khánh mở miệng vẫn có tác dụng, Lục Hướng Noãn thấy bọn họ đều đứng dậy, trong lòng mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà rất nhanh Lục Hướng Noãn không bình tĩnh nổi, bởi vì các đội viên đều nhét hết đồ vào trong tay cô.
“Thanh niên trí thức Lục, đây là đôi giày tôi dựa vào kích cỡ của cô làm ra, cô đừng ghét bỏ.”
“Đây là khăn mẹ chồng tôi đan, đặc biệt bảo tôi đưa tới cho cô.”
“Tôi dùng len sợi làm một đôi găng tay, tuy hơi xấu một chút, nhưng mùa đông đeo vào vô cùng ấm áp. Nghĩ tới thời tiết ở Bắc Kinh, có lẽ cô có thể sử dụng nó.”
“Đây là miếng độn giày tôi thêu, không biết cô có thích hay không, nhưng mà đợi đến Bắc Kinh, cô khỏi cần mua.”
Các đội viên thấy trên người Lục Hướng Noãn đã nhét đầy, vì thế nhanh chóng đưa đồ cho hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên bọn họ trăm triệu không dám, các đội viên thấy anh thì bắp chân sẽ run lên.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn biết tình hình trong đội hiện giờ thế nào, tuy có lương thực cô cứu tế lần trước tình hình chuyển biến tốt hơn chút, nhưng chỉ đảm bảo không xuất hiện tình huống bọn họ đói chết.
Hiện giờ bọn họ lấy ra mấy thứ này, chắc chắn là thắt lưng buộc bụng tích cóp ra.
Lục Hướng Noãn không phải thánh mẫu, cô chỉ biết có một số tiện nghi không chiếm được.
Cho nên cô không hề nghĩ ngợi từ chối thẳng:
“Tâm ý tôi nhận, nhưng mà mấy thứ này tôi không thể nhận, mọi người mang về đi.”
Lục Hướng Noãn nói xong thì muốn trả lại đồ, nhưng mà các đội viên đâu chịu, sống chết muốn Lục Hướng Noãn nhận lấy, nếu không bọn họ sẽ ăn vạ ở Hoắc gia không chịu đi.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn không có biện pháp, chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng mà cô nhìn đồ trong tay, cảm thấy mỗi thứ đều có giá trị ngàn vàng, đây là tâm ý của bọn họ.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Lục Hướng Noãn cảm thấy lúc trước mình học y là lựa chọn chính xác.
Các đội viên thấy Lục Hướng Noãn nhận lấy, lúc này mới vui sướng, nhưng mà bọn họ không trở về, mà ở lại Hoắc gia nói chuyện với Lục Hướng Noãn.
Hôm nay cũng là ngày Lục Hướng Noãn nói nhiều nhất.
Mãi đến đêm khuya, ngày mai các đội viên còn phải đi làm, mà Lục Hướng Noãn còn phải lên xe, lúc này bọn họ mới lưu luyến về nhà.
Chẳng qua vẫn lưu luyến từng bước rời đi, bọn họ thực sự không nỡ để Lục Hướng Noãn rời đi, nhưng cũng biết Lục Hướng Noãn không thể không đi.
Lục Hướng Noãn tiễn bọn họ ra cửa xong, mới vươn người thì thấy đám người ở khu thanh niên trí thức tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận