Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 506: Người ít hơn lần trước

“Hướng Noãn, lần này vào huyện thành con phát hiện ra gì không?” Rất lâu sau, Vương Quốc An hỏi.
Cô có thể nói cô tới nơi này mới tỉnh ngủ hay không, nhưng mà cô nói một đoạn đường từ chỗ xe bò đến nơi đây:
“Người ít hơn lần trước.”
Đúng là rất thành thật.
Vương Quốc An chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Còn gì không?”
Nhưng lần này Lục Hướng Noãn lắc đầu, nhưng mà giác quan thứ sáu nói với cô, chuyện lát nữa Vương Quốc An nói có liên quan tới lời đại đội trưởng nói.
“Lão già này, ông còn chơi bí hiểm làm gì, đoán tới đoán lui còn không phí thời gian sao?” Lưu Thúy đẩy ông ấy, sau đó bà ấy giải thích với Lục Hướng Noãn.
“Trong khoảng thời gian này không biết bên trên làm sao, dù sao chính là quản rất nghiêm các hạng mục, dù sao chính là không yên ổn.
Con ở nông thôn cách nơi này xa như vậy, xảy ra chuyện gì mẹ và cha nuôi con không thể lập tức biết, con nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt.
Nhỡ đâu cần mẹ nuôi và cha nuôi giúp chuyện gì, con đừng khách sáo, cứ nhờ người tới tìm cha mẹ nuôi.”
Tóm lại lần này Lưu Thúy dặn dò Lục Hướng Noãn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, trong giọng nói có chút trầm trọng ba ấy không nói nên lời.
Ngay cả Vương Quốc An ngồi bên cạnh cũng biểu cảm nghiêm túc hơn mấy phần.
Vương Quốc An cũng phụ họa theo nói: “Mẹ nuôi con nói rất đúng, nhỡ đâu gặp chuyện gì nhất định phải nhớ rõ tới tìm cha mẹ nuôi.”
Lúc trước khi tiếp nhận hồ sơ thanh niên trí thức, liếc hồ sơ của Lục Hướng Noãn mấy lần, ông ấy biết ông ngoại của cô từng ra nước ngoài.
Nếu là lúc trước, đó là chuyện nở mày nở mặt.
Nhưng mà hiện giờ Vương Quốc An cũng không dễ phỏng đoán tâm tư của những người đó.
Nhưng mà ông ấy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói ra: “Hướng Noãn, có phải ông ngoại con từng ra nước ngoài hay không?”
“Dạ.” Lục Hướng Noãn có chút nghi ngờ sao ông ấy biết được, theo đạo lý mà nói, cô chưa từng nói với bất cứ người nào.
Bởi vì trong mấy năm kế tiếp, chuyện ông ngoại của nguyên chủ từng ra nước ngoài giống như một quả bom, không cẩn thận một chút sẽ nổ mạnh.
Vương Quốc An nhìn ra được nghi ngờ trong mắt cô, nhanh chóng giải thích với cô:
“Khi cha nhận lấy hồ sơ của con, không cẩn thận nhìn thoáng qua.”
Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy, trái tim càng như bị ai đó nắm chặt.
Hồ sơ là đi theo cô mà đến, nếu trên hồ sơ có mà nói, nhỡ đâu bị người xấu lợi dụng mà nói, vậy không phải là cô xong đời sao? Nếu biết vẫn sẽ như vậy, cô nói gì cũng không vòng đi vòng lại chạy đến nông thôn chịu khổ.
Nhưng mà chuyện cô đã làm, cô sẽ không hối hận lựa chọn của mình.
“Cha nói với con chuyện này, chính là muốn con có chuẩn bị sẵn. Cuộc sống này không yên ổn, nhỡ đâu bị người ta nắm lấy nhược điểm này, con sẽ…” Những lời còn lại Vương Quốc An không nói, nhưng mà Lục Hướng Noãn nghe hiểu.
Bởi vì ít nhiều gì cô cũng từng thấy trong sách, nhưng cô cũng biết, chỉ có chịu đựng mấy năm dài dằng dặc đó, mới có thể nghênh đón nhân sinh mới.
Quan trọng là mấy năm đó cũng chỉ có một phần nhỏ là trải qua được.
Cô có thể làm thế nào?
Nước đến thì chắn, lính tới thì chặn, đi một bước tính một bước vậy.
Hoắc Cảnh Xuyên ở đại đội Hồng Kỳ xa xôi thành thật uống bát thuốc mẹ anh nấu, uống bát thuốc xong đợi mẹ anh bưng bát rời đi, anh âm thầm lén rèn luyện.
Một lần, hai lần, ba lần…
Thử rất nhiều lần, Hoắc Cảnh Xuyên cũng không cảm nhận được trên đùi có tri giác.
Nhưng mà anh không từ bỏ, mồ hôi trên trán như hạt đậu, chỗ bị thương trên người đau đớn xuyên tim, anh vẫn nghiến răng chịu đựng.
Anh muốn bảo vệ cô.
Thời gian không còn sớm, lại trễ thêm chút nữa Lục Hướng Noãn sẽ không kịp ngồi xe bò.
Vì thế Lục Hướng Noãn nói ra chuyện trở về với hai vợ chồng già Vương Quốc An.
Lưu Thúy vừa thấy sắc trời hôm nay không còn sớm nữa, từ nơi này đến đại đội chỗ Lục Hướng Noãn ở còn một đoạn đường đi, nên bảo Vương Quốc An ở bên cạnh giữ cô, mình thì trở về giúp đỡ thu dọn đồ.
Hai vợ chồng con trai con dâu đặc biệt mua đồ cho Lục Hướng Noãn phải mang đi, còn có khi Lục Hướng Noãn tới, đồ Lục Hướng Noãn xách tới cũng bị Lưu Thúy cho hết vào, đương nhiên không thể thiếu đôi giày bông bà ấy làm.
Dư lại là một ít đồ ăn trong nhà, nhưng mà không nhiều lắm.
Nếu Lưu Thúy sớm biết hôm nay Lục Hướng Noãn sẽ tới, bà ấy nói gì cũng phải chuẩn bị trước hai ba ngày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận