Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 823: Tranh giành tình cảm

Lục Hướng Noãn bất mãn nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên: “Anh nói mấy lời hù dọa đứa bé làm gì, khóc không nín thì anh đi mà dỗ.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế trong lòng càng cảm thấy không đúng, nhìn đứa nhóc trong lòng giơ tay đánh mông cậu bé một cái.
“Nghẹn trở về.” Hoắc Cảnh Xuyên hung dữ nói.
Anh vẫn luôn không có kiên nhẫn đối với người khác, kiên nhẫn duy nhất đều cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên hành động trẻ con như vậy, lắc đầu thở dài:
“Đưa Ái Dân cho em.”
Vương Ái Dân nghe thấy thế thì nín khóc, nhanh chóng chui ra khỏi trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên, vươn tay muốn Lục Hướng Noãn ôm.
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên bóp chết hi vọng của cậu bé lần nữa, anh nói với Lục Hướng Noãn:
“Không cần, đứa bé nặng, để anh bế cho.”
“Cháu không nặng.” Vương Ái Dân nghiêm mặt nhìn chú xấu xa ôm mình, biện giải.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Nặng, sẽ khiến dì mệt.”
Vương Ái Dân nghe thấy thế lập tức ủ rũ, ấm ức nói: “Vậy được rồi, sau này cháu ăn ít một chút, như vậy dì ôm cháu sẽ không mệt.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn đứa nhóc trước mặt vẫn chưa hết hi vọng, anh tức tới mức muốn ném cậu bé vào ổ sói.
Lục Hướng Noãn bị lời nói của Vương Ái Dân chọc cười:
“Như vậy không được, nếu cháu không ăn cơm, đến lúc đó sẽ không cao lên được, vóc dáng không cao mà nói, sẽ dễ dàng bị bắt nạt.”
Vương Ái Dân non nớt nói: “Vậy cháu ngoan ngoãn ăn cơm, có phải có thể cao giống như chú Hoắc không ạ.”
Lục Hướng Noãn gật đầu: “Đúng vậy, cho nên cháu phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được kén chọn.”
“Dì, cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó mau cao lớn, đánh bại chú xấu xa, cưới dì làm vợ.”
Gương mặt của Hoắc Cảnh Xuyên hoàn toàn thối, anh tức tới mức nghiến răng: “Nằm mơ.”
Người nào có thể nghĩ tới sau khi anh kết hôn gặp phải tình địch đầu tiên, vậy mà là một đứa bé.
Vương Chí Cường mới có thời gian rảnh nhìn ra được Hoắc Cảnh Xuyên tức giận, nhanh chóng ôm con trai, đánh nhẹ lên mông cậu bé một cái.
“Tên nhóc thối này, đầu nhỏ mỗi ngày suy nghĩ gì thế, đợi con trưởng thành dì Hướng Noãn đã già.”
“Vậy con cũng muốn cưới, đợi con trưởng thành con có thể bảo vệ…” Còn chưa nói hết câu, Vương Chí Cường đã nhanh chóng che miệng cậu bé vào.
Con của anh ta đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, còn mạnh hơn người làm cha như anh ta.
Vương Chí Cường vội vàng nói với Hoắc Cảnh Xuyên: “Lời của trẻ nhỏ không cố kỵ, lời của trẻ nhỏ không cố kỵ, lão Hoắc.”
“Vậy sao?” Hoắc Cảnh Xuyên cười mỉa nói.
Vương Chí Cường liều mạng gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Hướng Noãn không muốn nhìn hai người cãi nhau, xoay người đi ra ngoài bưng đồ ăn giúp Trình Hiểu Yến.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn đi ra xa, thì điên cuồng nói với Vương Chí Cường:
“Trông chừng con trai anh cẩn thận vào, đừng luôn cọ trên người vợ tôi, đã bao nhiêu tuổi, đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân mà không biết sao?”
Lúc này Vương Chí Cường ngửi được mùi dấm nồng nặc, anh ta cười xấu xa nhìn Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão Hoắc, anh ghen à!”
“Ghen ư, tóm lại là quản con trai cưng của anh thật tốt đi.”
Vương Chí Cường cố gắng biện giải: “Ái Dân còn nhỏ mà, thằng bé không hiểu gì cả.”
“Cả ngày đứa bé đều nói cưới vợ, anh còn nói đứa bé còn nhỏ? Anh nói xem còn nhỏ chỗ nào.”
“Ha ha, còn nhỏ còn nhỏ, đợi buổi tối tôi sẽ giáo dục đứa bé một lát.” Vương Chí Cường nói xong thì cười ha ha xem như tạm bỏ qua chuyện này.

Nhưng mà Vương Chí Cường đã âm thầm quyết định, hai ngày này sẽ dành thời gian giáo dục lại Ái Dân, sau này cách xa em dâu Hướng Noãn một chút.
Nếu không với tính cách thích ăn dấm của lão Hoắc, Ái Dân nhà anh ta sẽ gặp xui xẻo mất.
Khi ăn cơm, Vương Ái Dân cố ý ngồi gần bên Lục Hướng Noãn, nói dì xinh đẹp hết câu này tới câu khác, dỗ Lục Hướng Noãn mặt mày hớn hở, thường gắp đồ ăn vào bát của Ái Dân.
Hoắc Cảnh Xuyên ngồi bên khác của Lục Hướng Noãn thì tức đến mức nghiến răng, nhưng e ngại hiện giờ đang ăn cơm, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Đợi lần sâu tìm cơ hội lại “giáo dục” đứa bé này một chút.
Vương Chí Cường vẫn luôn chú ý tới Hoắc Cảnh Xuyên biết con trai anh ta chọc anh tức giận, nhanh chóng mở miệng giáo dục con trai:
“Ái Dân, tự mình ăn đi, đừng làm phiền dì con.”
Không thấy được lão Hoắc sắp muốn lật bàn ăn sao.
Vương Ái Dân bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời vươn tay mũm mĩm ra gắp đồ ăn.
Khi Lục Hướng Noãn muốn gắp đồ ăn cho cậu bé, thì bị cậu bé nghiêm túc từ chối:
“Dì, tự cháu gắp được…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận