Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 323: Đầu lưỡi không còn

Loại chuyện này, cô không thể tự mình ra tay, nếu không ngày nào đó cô và Vương Hiểu Linh cãi vã trở mặt thành thù.
Đến lúc đó vì chuyện này, cô ấy lại cắn ngược mình một cái, vậy thì cô mất nhiều hơn được.
Mà Tam Ma Tử thì nhanh chóng nghiến chặt răng, không cho bọn họ một chút cơ hội.
Bởi vì hiện giờ hai người trước mắt chính là Diêm Vương đối với anh ta, Diêm Vương lấy mạng chó của anh ta, anh ta rất muốn chạy ra ngoài, nhưng cơ thể của anh ta đã bị tàn phế không thể chạy trốn được.
Lúc này Vương Hiểu Linh mới nghe hiểu, cô ấy cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Lục Hướng Noãn nói có đạo lý.
Chết là một loại cách sống rất nhẹ nhàng.
Cho nên trực tiếp ra tay, Tam Ma Tử đánh mất năng lực hành động tay chân không thể cử động, bị Vương Hiểu Linh ấn trên giường đất, nhưng anh ta nghiến chặt răng, cho dù Vương Hiểu Linh làm thế nào cũng không có tác dụng.
Ngay khi cô ấy bó tay không biết làm gì, chuẩn bị từ bỏ, Lục Hướng Noãn đứng ra, dùng kim thêu hoa đâm lên người Tam Ma Tử một cái.
Tam Ma Tử lập tức trợn to mắt, vẫn không nhúc nhích.
Vương Hiểu Linh chính là nhân cơ hội này ra tay, nhưng mà đợi khi cô ấy ra tay, tay của cô ấy hơi phát run.
“Hôm nay cô tốt bụng tha cho anh ta, ngày mai anh ta lại có thể có ý xấu cắn ngược lại cô một cái.” Lục Hướng Noãn thấy cô ấy chậm chạp không chịu ra tay, ở bên cạnh nói.
Dưới kích thích của Lục Hướng Noãn, cuối cùng Vương Hiểu Linh vẫn cắt đầu lưỡi của Tam Ma Tử ra.
Máu vẩy ra bắn đầy người cô ấy, cũng may vừa rồi Lục Hướng Noãn cởi áo khoác trên người ra, bảo vệ được mặt mình.
Nếu không cũng khó tránh thoát được một kiếp.
Lục Hướng Noãn lập tức nhân lúc này, mang ý xấu rút kim thêu hoa ra, Tam Ma Tử đau đến mức kêu to nhưng không nói nên lời, nước mắt trào ra khắp mặt.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, lúc này trong lòng Lục Hướng Noãn mới vui vẻ một chút.
Không có biện pháp, trừng trị người xấu vui vẻ như vậy, trên mặt Vương Hiểu Linh cũng lộ ra chút ý cười, nhưng mà chỉ lướt qua giây lát.
Cuối cùng bí mật của cô ấy cũng có thể được bảo vệ.
Nếu chuyện này làm tốt, vậy kế tiếp chính là sân nhà của Lục Hướng Noãn.
Vì bớt việc, cô trực tiếp lấy tam thất cô hái được trên núi ra, cũng không rửa sạch mà nhét thẳng vào miệng anh ta:
“Nếu anh muốn sống, thì nuốt xuống đi.”
Tam Ma Tử vì mạng sống, nuốt luôn cả máu trong miệng xuống, nếu lại cho anh ta thêm một cơ hội mà nói, anh ta tuyệt đối không dám đi trêu chọc hai người phụ nữ đáng sợ này.
Lục Hướng Noãn bảo Vương Hiểu Linh quét dọn sạch sẽ chiến trường vừa rồi, sau đó xách theo đèn dầu về nhà.
Đèn dầu này là của nhà Lục Hướng Noãn, không thể tiện nghi cho anh ta.
Khi rời đi, cô còn không quên mang cái lưỡi bị cắt đi đi.
Còn đến lúc đó bị người trong đội phát hiện, vậy cô cũng có lý do thoái thác của mình, tóm lại Lục Hướng Noãn có thể khiến hai bọn họ không hề dính dáng gì tới chuyện này.
Khi đi ngang qua nhà vợ chồng son, Lan Hoa trực tiếp bảo con trai con dâu về nhà trước, mà khi Vương Đại Cương muốn đưa bà ấy về một đoạn, đã bị Lan Hoa không hề nghĩ ngợi từ chối.
Chỉ có một đoạn đường như thế, chẳng lẽ bà ấy còn có thể không biết đường về nhà sao?
Vương Đại Cương thấy mẹ anh ta kiên trì như vậy, cũng không tiếp tục nói gì nữa, đứng ở cửa nhìn bóng dáng mẹ anh ta đi xa, mãi đến khi không thấy được lúc này hai người mới xô đẩy về nhà.
Mới vừa đóng cửa lại, Vương Đại Cương lập tức gấp không đợi nổi khiêng vợ anh ta vào phòng.
Dù sao trong nhà này không có trẻ con, lại không có cha mẹ chồng, cũng không cần bận tâm chuyện gì, cho nên vừa vào trong nhà Vương Đại Cương đã cởi sạch quần áo của vợ anh ta.
Từ sân đến trong phòng, quần áo rơi đầy đất.
Anh ta muốn làm xong chuyện hôm nay còn chưa làm xong.
Khi anh ta chuẩn bị tiếp tục làm tiếp thì bị Hà Hoa xô đẩy từ chối, quấn chăn trốn ở góc tường.
Sống chết không chịu ngủ với anh ta.
“Vợ à, sao thế?” Vương Đại Cương buồn bực nhìn vợ mình, cảm thấy buổi tối hôm nay rất không bình thường.
Bình thường đều là cô ấy chủ động, sao hôm nay lại giống y như chim cút không cho anh ta chạm vào, Vương Đại Cương dung lượng não có hạn sống chết không nghĩ ra là vì lý do gì.
“Thanh niên trí thức Lục không cho em ngủ với anh.” Hà Hoa quấn kín chăn nhỏ giọng nói, chẳng qua sau khi nói xong toàn thân cô ấy đều nóng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận