Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 667: Mẹ kiếp đồ chó

Cho nên từ lúc Hoắc Đại Khánh xách tới đây 7.5 cân lương thực, lại thành cọng rơm cứu mạng của đám thanh niên trí thức mới, mỗi ngày bọn họ đều thắt lưng buộc bụng, ăn cháo giống như uống nước.
Bọn họ đói đến mức muốn gặm người, cho nên ngày hôm qua bọn họ mới đi đoạt đồ ăn của thanh niên trí thức cũ, cũng chính vì chuyện này mà bầu không khí trong khu thanh niên trí thức mới như bây giờ.
Khi uy hiếp tới sinh mệnh, con người vì sống sót có thể dám làm bất cứ chuyện táng tận lương tâm nào, đừng nói là bọn họ chỉ đoạt lương thực.
“Đừng nhận quan hệ linh tinh, cô là ai, còn bánh bao nhân thịt nữa, đâu có phần của cô.”
Nghĩ tới đồ ăn mình cực khổ kiếm được đều vào bụng người khác, Vương Hiểu Linh tức tới mức muốn tiến lên cào chết cô ta.
“Thanh niên trí thức Vương, tôi tốt bụng nói chuyện với cô, cô nói với giọng điệu như vậy làm gì. Huống hồ bánh bao thịt này là thanh niên trí thức Lục người ta mang cho chúng tôi ăn, liên quan gì tới cô.”
Thanh niên trí thức mới khác cũng mồm năm miệng mười nói Vương Hiểu Linh, mà Vương Ngọc Hương thì nằm ở đó không nói một lời xem náo nhiệt.
Bởi vì cô ta biết, bánh bao kia không vào được miệng cô ta.
“Mẹ kiếp… Đồ chó má này…” Lý Bình khóc được một nửa nín khóc lắp bắp chửi bậy, trực tiếp ngồi dậy tát Thạch Hồng Ngọc.
Không chỉ Thạch Hồng Ngọc bị tát đến hơi mơ hồ, ngay cả thanh niên trí thức khác cũng thế.
Đợi Thạch Hồng Ngọc kịp phản ứng, thì tiến lên cào Lý Bình.
Mà Đàm Phượng Kiều bên cạnh Lý Bình thì có dáng vẻ bao che cho con chắn trước mặt Lý Bình.
Lục Hướng Noãn nhìn trò khôi hài trước mắt, trực tiếp cầm cái bát có lỗ thủng rất to trên bàn bên cạnh ném xuống đất:
“Dừng tay lại cho tôi, có thôi ngay đi không.”
Mọi người bị rống như vậy, trong lúc nhất thời không có ai dám cử động nữa.

Mà Lục Hướng Noãn thì đi đến trước mặt Lục Hướng Noãn, nhìn gương mặt Lý Bình bị người ta cào một cái:
“Ai cho cô đánh cô ấy.”
Mà Lý Bình thấy tiểu tiên nữ trong lòng mình đang chống lưng cho mình, thì khóc ô ô ô ô.
“Là cô ta ra tay trước, cô nhìn mặt tôi xem.” Thạch Hồng Ngọc chỉ vào mặt mình lên án.
“Không nhìn thấy.” Lục Hướng Noãn trợn mắt nói dối.
“Chỗ này, chỗ này, cô nhìn xem đều đỏ cả.”
Nhưng không ngờ Lục Hướng Noãn quay đầu hỏi Vương Hiểu Linh thấy không?
Vương Hiểu Linh lắc đầu nói mình không thấy, còn nói rất lớn tiếng.
Đây là lần đầu tiên Vương Hiểu Linh biết Lục Hướng Noãn chơi xấu như vậy.
“Mắt cô bị mù sao?” Thạch Hồng Ngọc sắp hỏng mất.
Thấy có người mắng Lục Hướng Noãn, Lý Bình đang gân cổ khóc được nửa lập tức nín khóc:
“Cô mới mắt mù, cả nhà cô đều mắt mù, các người không biết xấu hổ, đoạt lương thực của chúng tôi.”
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế nhìn Thạch Hồng Ngọc như suy tư gì đó, không biết vì sao Thạch Hồng Ngọc bị cô nhìn như vậy nói chuyện có chút lắp bắp:
“Chúng tôi… Không… Có…”
Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua người trong phòng, biết được đại khái là có chuyện gì.
Cô đưa bánh bao trong tay cho Vương Hiểu Linh, bảo cô ấy chia cho Đàm Phượng Kiều và Lý Bình:
“Bây giờ ba cô ăn đi, không ăn mà nói tôi mang về cho Phú Quý ăn.”
Vương Hiểu Linh cầm bánh bao đột nhiên run tay một cái, Lục Hướng Noãn phá của à, bánh bao thịt cho chó ăn, chỉ nghĩ thôi Vương Hiểu Linh đã cảm thấy đau lòng muốn chết.
Cho nên cô ấy lập tức thành thật chia bánh bao cho hai người khác.
Lý Bình giống như cố ý chọc giận đám Thạch Hồng Ngọc, cắn từng miếng bánh bao thơm nức, còn không quên khen tay nghề của Lục Hướng Noãn tốt.
Những người khác nhìn thấy cô ấy như vậy, đều không nhịn được nuốt nước bọt.
“Không phải là cho chúng ta ăn sao.” Lý Tiểu Quyên thật sự không chịu nổi mùi thơm mê người này, không nhịn được mở miệng.
Mà Thạch Hồng Ngọc cũng thế, ánh mắt nhìn bánh bao không rời, thật sự là quá thơm.
“Lỗ tai nào của cô nghe được là tôi cho các cô ăn.” Ánh mắt của Lục Hướng Noãn có chút khinh thường.
“Tôi… Tôi…” Lý Tiểu Quyên nói chuyện không tự tin, bởi vì thực sự không nghe được cô nói, là Thạch Hồng Ngọc mở miệng trước.
Nghĩ tới đây Lý Tiểu Quyên nhanh chóng đẩy Thạch Hồng Ngọc: “Bánh bao, bánh bao.”
Thạch Hồng Ngọc liếm môi nói: “Thanh niên trí thức Lục, chúng ta phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Lục Hướng Noãn nhìn cô ta đầy khinh miệt.
“Có phải bánh bao cũng có một phần của chúng tôi hay không.”
Lục Hướng Noãn cảm thấy hôm nay tới đây một chuyến, đúng là có giá trị, ít nhất mở mang tầm mắt, lần đầu tiên cô gặp phải loại người vô liêm sỉ như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận