Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 528: Có từng chung phòng với người khác không?”

Lục Hướng Noãn vẫn có tin tưởng đối với y thuật của mình, cô chắc chắn Vương Tam Ni không mang thai.
Còn bụng to như vậy, còn có bệnh trên y học khác có thể giải thích, lúc trước khi cô đi làm ở bệnh viện cũng từng gặp ca bệnh này.
Lưu Thúy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hướng Noãn, xuất phát từ tin tưởng con gái một cách mù quáng bà ấy lựa chọn tin tưởng Lục Hướng Noãn.
“Nghe thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Lục nói cháu không mang thai, vậy cháu không mang thai.”
“Vậy bụng cháu…” Vương Tam Ni vuốt bụng to như năm tháng của mình lẩm bẩm.
“Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cô.” Lục Hướng Noãn tính toán thời gian, cảm thấy có lẽ Hoắc Đại Khánh sắp tới.
Quả nhiên cô vừa mới dứt lời, Quách Ngọc Nương nổi giận đùng đùng dẫn theo Hoắc Đại Khánh đi tới.
“Đại đội trưởng, chính là cô ta, ông mau bảo cô ta thả chồng tôi ra.”
Đương nhiên là Hoắc Đại Khánh biết Lục Hướng Noãn không phải loại người vô cớ gây rối, có thể khiến cô làm loại chuyện này, đương nhiên là người khác làm gì đó chọc giận cô.
Giống như nhà bà Vương không có mắt lần trước.
“Thanh niên trí thức Lục, xảy ra chuyện gì thế?”
Vương Quốc An theo sau tới cũng trợn tròn mắt nhìn Lục Hướng Noãn, nhưng mà ông ấy giống y như diều hâu bảo vệ gà con bảo vệ Lục Hướng Noãn và Lưu Thúy ở phía sau.
Nghe thấy thế Lục Hướng Noãn không hề giấu giếm nói mọi chuyện mới xảy ra.
Hoắc Đại Khánh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, nhìn Vương Tam Ni to bụng lông mày nhíu lại.
Khoảng thời gian trước ông ấy cũng từng nghe người trong đội nói, chẳng qua Vương Tam Ni vẫn luôn ở nhà, không ra ngoài mấy cho nên Hoắc Đại Khánh cũng quên hỏi.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Đại Khánh như vậy, nhanh chóng mở miệng nói: “Cô ấy không mang thai, là sinh bệnh.”
“Sinh bệnh?”
Lục Hướng Noãn gật đầu, mà Hoắc Đại Khánh thì lựa chọn tin Lục Hướng Noãn, tuy chuyện này nghe có vẻ khó tin.
“Cô nói linh tinh, chị ba của tôi là mang thai, lúc trước tôi từng thấy chị ấy lén lút đi gặp đàn ông.” Vương Lục Ni sợ đói bụng nhanh chóng bịa chuyện, muốn ấn tội này cho Vương Tam Ni.
Vương Tam Ni nghe thấy thế thì mở to mắt, cô ấy không tin em gái mà mình vẫn luôn yêu thương có thể bôi nhọ trong sạch của cô ấy như thế.
“Vậy sao?” Lục Hướng Noãn nhìn về phía cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Vương Lục Ni bị cô nhìn hơi chột dạ, ánh mắt ngó linh tinh, khi nói chuyện không có chút tự tin nào:
“… Sao không phải chứ…”
Mọi người ở đây không phải là kẻ ngốc, liếc mắt một cái biết được Vương Lục Ni đang nói dối.
Hoắc Đại Khánh thấy cả nhà Vương gia càng ngày càng không biết xấu hổ, trực tiếp mở miệng lên án bọn họ mạnh mẽ, tuyên bố bọn họ còn làm như vậy đến lúc đó sẽ báo cáo cho công xã.
Đưa bọn họ đến nông trường tiến hành cải tạo, cuộc sống ở nông trường không cần nghĩ cũng biết rất khổ, đương nhiên là cả nhà Vương gia không muốn.
Cho dù trong lòng không tình nguyện lắm, cũng chỉ có thể nghe lời đại đội trưởng nói.
Hoắc Đại Khánh thuận tiện đuổi lão già mơ ước cưới Vương Tam Ni đi, đương nhiên là lão già góa vợ không chịu, bởi vì đã đưa tiền người không có, loại chuyện này kẻ ngốc mới chịu.
Nhưng mà tiền đã tới miệng người một nhà Vương Xú Đản, đâu có đạo lý nhả ra, vì thế hai bên lao vào đánh nhau.
Hoắc Đại Khánh sợ bọn họ đánh nhau phá hỏng phòng y tế vất vả lắm mới chuẩn bị được, vì thế đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn thì bảo Vương Tam Ni nằm thẳng trên giường.
Lo lắng Vương Tam Ni sẽ khẩn trương, cô đuổi hết mọi người trong phòng ra, chỉ để lại cô và Lưu Thúy.
Lưu Thúy không rõ nguyên do hỏi: “Con gái, con định làm gì thế?”
Vương Tam Ni cũng ánh mắt vô cùng thấp thỏm nhìn Lục Hướng Noãn, nhưng mà xuất phát từ tin tưởng cô, cô ấy không hỏi một câu.
“Kiểm tra cơ thể.” Sau khi nói xong, Lục Hướng Noãn lấy bao tay dùng một lần trong ngăn kéo ra, cũng không rảnh lo bị lộ hay không, thật sự là do cô không thể bước qua được cánh cửa thói quen ở sạch kia.
Tuy cô là bác sĩ cứu người và chữa trị cho người ta, nhưng suy cho cùng cô chỉ là một người bình thường ăn ngũ cốc mà thôi.
“Có từng chung phòng với người khác không?”
Gương mặt Vương Tam Ni đỏ bừng lên, cắn môi dưới lắc đầu phủ định.
Vì thế Lục Hướng Noãn bảo cô ấy cởi quần ra, tuy Vương Tam Ni không hiểu vì sao, nhưng vẫn thành thật cởi quần ra, lộ ra quần lót đầy mụn vá, giặt cũ nát trắng bệch.
Giống như hơi dùng sức một cái là xé nát.
Còn có vết sẹo lớn nhỏ không đếm được trên người cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận