Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 278: Kết thúc công việc

Ngày mai cô lại phải nghĩ biện pháp giải thích với người ta.
Sau đó thì lục tìm hành lý của mình, tìm được bộ quần áo của mình từ bên trong, còn có nửa xà phòng thơm đoạt được từ chỗ cha mẹ xấu xa của nguyên chủ, còn có một chiếc khăn lông không mới không cũ.
Lục Hướng Noãn cho mấy thứ này vào chậu tráng men, sau đó bưng tới trước mặt Vương Hiểu Linh.
“Đi tắm rửa đi.”
Vương Hiểu Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, ánh mắt trống rỗng chất phác gật đầu, nhận láy chậu tráng men trong tay cô đi ra ngoài.
Mà lúc này cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng có thể nghỉ ngơi một lát, cả người xụi lơ trên ghế.
Ghế dựa này là Hoắc Đại Khánh làm cho cô, tuy thủ công hơi thô ráp, nhưng Lục Hướng Noãn rất thích, bởi vì cô không thích người khác vừa tới cửa là ngồi lên giường đất của cô.
Cô cảm thấy không vệ sinh.
Vương Hiểu Linh liều mạng dùng khăn lông lau người, đặc biệt là chỗ bị Tam Ma Tử hôn, bị cô ấy lau đến trầy cả máu.
Cho dù như vậy cô ấy vẫn không dừng, lực tay vẫn rất mạnh.
Cô ấy vừa khóc vừa lau, cuối cùng lau một lát vậy mà tát mặt mình.
Lục Hướng Noãn nghỉ ngơi đủ xong, vậy mà Vương Hiểu Linh còn chưa ra, nhận thấy không thích hợp Lục Hướng Noãn đứng dậy tới gần phòng tắm.
Gõ cửa phát hiện không ai đáp, vì thế cô dán sát vào cửa, không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô phát hiện không thích hợp thì lập tức dùng chân đá.
Một cái, hai cái…
Ngay khi chân Lục Hướng Noãn đau muốn chết, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Không có biện pháp, sức lực cô nhỏ.
Lục Hướng Noãn đi vào thì thấy Vương Hiểu Linh đã ngất đi, trên người đều là vết cào và vết máu.
Lục Hướng Noãn đoán được cô ấy ở bên trong lâu như vậy làm gì.
“Đúng là đời trước thiếu nợ cô.” Lục Hướng Noãn thở dài một hơi, sau đó chấp nhận số mệnh tiến lên.
Xử lý xong xuôi Lục Hướng Noãn mệt đến mức mặt đỏ bừng, vừa rồi vì che chở cho cô ấy mà cánh tay va trúng cửa nên lúc này xanh tím.
Lục Hướng Noãn quyết định đợi cô ấy tỉnh lại, nhất định phải tìm cô ấy đòi lãi.
Sau đó lại pha một cốc nước đường đỏ cho cô ấy, đặt lên bàn trước giường đất, cầm đèn pin đi ra ngoài.
“Sao Vương Hiểu Linh còn chưa trở về?” Đàm Phượng Kiều bị cơn buồn tiểu làm tỉnh, rời giường đi tiểu.
Trong lúc mơ mơ màng màng ngó thấy chăn đệm của Vương Hiểu Linh, phát hiện không có người.
Đầu lập tức tỉnh táo lại.
Vì thế Đàm Phượng Kiều nhanh chóng đánh thức Vương Ngọc Hương ngủ bên cạnh.
Vương Ngọc Hương nghe nói Vương Hiểu Linh chưa về, cũng ngồi dậy.
“Tôi không biết.” Trong lòng Vương Ngọc Hương vẫn còn nhớ thù ăn cơm lúc tối, cho nên nói có lệ.
“Đừng ngủ, đã muộn thế này còn chưa trở về, một cô gái như vậy đừng để xảy ra chuyện gì, chúng ta mau đi xem đi.” Khi Đàm Phượng Kiều nói chuyện, đã mặc thêm áo vào.
“Các cô có phiền hay không, tối muộn rồi còn để người ta ngủ không, lẩm bẩm mãi, phiền muốn chết.” Dương Thiên Chân đang mơ mộng đẹp bị hai bọn họ đánh thức, dụi mắt vô cùng không kiên nhẫn nói.
Hơn nữa con người Vương Hiểu Linh như vậy, nên cô ta không quan tâm chuyện Vương Hiểu Linh không thấy lắm.
“Lười để ý tới cô.” Hiện giờ Đàm Phượng Kiều không thích Dương Thiên Chân chút nào, cho nên mở miệng cũng không khách sáo.
Sau đó cô ấy quay đầu thấy Vương Ngọc Hương còn ngồi trên giường đất không nhúc nhích, sốt ruột nói:
“Cô còn ngồi đó làm gì, nhanh mặc quần áo vào, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài tìm người.”
“Tôi…” Trong lòng Vương Ngọc Hương không muốn đi.
“Cô cái gì mà cô, nhanh lên, tôi đi ra ngoài gọi thanh niên trí thức khác cùng đi tìm người.” Đàm Phượng Kiều nói xong thì vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
Võ Thắng Lợi đang ở phòng ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa phòng trước tiên.
Anh ta nhanh chóng đi giày vào, mặc thêm áo đi ra ngoài, khi mở cửa ra thì phát hiện là Đàm Phượng Kiều.
Không đợi anh ta nói chuyện, Đàm Phượng Kiều đã mở miệng nói không thấy Vương Hiểu Linh trước tiên.
Chuyện này khiến Võ Thắng Lợi sợ hãi, sau đó chạy vội về gọi bốn người khác còn đang ngủ say.
Mọi người luống cuống tay chân mặc áo vào đi ra, Vương Chí Văn còn lấy đèn pin mang từ Bắc Kinh tới ra.
Đèn pin này là lúc trước cứu ra từ trong đống đổ nát, không nghĩ tới bị nước mưa ngâm lâu như vậy cũng không hỏng, chất lượng thật tốt.
Thấy bọn họ đều ra ngoài, lúc này Đàm Phượng Kiều mới nói chuyện không thấy Vương Hiểu Linh ra.
Nói một cách chính xác, là từ lúc ăn cơm xong đến bây giờ vẫn chưa từng thấy người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận