Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 426: Tới kinh nguyệt

Vừa nghe bà ấy nói như vậy, Vương Hiểu Linh cảm thấy hình như mình từng gặp người trước mắt, có chút quen mắt.
Đợi đã.
Đây không phải là người mang đồ tới cho Lục Hướng Noãn lần trước sao, lúc ấy còn là cô ấy dẫn đi.
Thấy Vương Quế Anh hiểu lầm càng ngày càng sâu, vì thế Vương Hiểu Linh nhanh chóng mở miệng giải thích với bà ấy.
Nhưng mà nói được nửa, Hoắc Đại Khánh đi tới đón bọn họ đưa Lục Hướng Noãn đến phòng trực ban của bác sĩ.
Vì thế Vương Quế Anh không rảnh so đo quá nhiều với “kẻ buôn người” trước mắt, mấy người luống cuống tay chân đưa Lục Hướng Noãn đi.
Chẳng qua đột nhiên có một đám người dũng mãnh đi vào, chỉ trong nháy mắt chen đầy phòng y tế.
Bác sĩ Lâm Tĩnh Tĩnh cau mày nhìn nhiều người như vậy, cho nên mở miệng bảo người không liên quan ra ngoài trước.
Hoắc Đại Khánh là người đầu tiên ra ngoài, bởi vì một ông già như ông ấy ở lại cũng không tiện.
Nhưng mà ba người còn lại đều vì quá lo lắng cho Lục Hướng Noãn nên ở đó tranh cãi, không ai chịu nhường ai một bước.
Mãi đến khi Lâm Tĩnh Tĩnh nổi giận, Lưu Thúy đẩy Vương Hiểu Linh và Vương Quế Anh ra ngoài, thuận tiện còn không quên đóng cửa lại.
“Bác sĩ, làm phiền bác sĩ.” Lưu Thúy nói với Lâm Tĩnh Tĩnh, trong đôi mắt tràn ngập lo lắng với Lục Hướng Noãn.
Lâm Tĩnh Tĩnh chỉ cười không nói chuyện, ngay sau đó bắt đầu kiểm tra theo thông thường một lát.
Mà Vương Quế Anh bất mãn cách làm của Lưu Thúy, vừa định gõ cửa lại bị Vương Hiểu Linh mắt sắc thấy được kịp thời kéo lại.
“Thanh niên trí thức Vương, cháu kéo thím làm gì, thanh niên trí thức Lục ở bên trong với một người không quen biết, thím không yên tâm lắm.”
Ai biết bà ấy ôm rắp tâm gì, nhưng mà gương mặt trông cũng hiền từ.
“Thím, người ta thật sự là mẹ nuôi của thanh niên trí thức Lục.” Ngay sau đó, Vương Hiểu Linh nói rõ chuyện ngày đó Lưu Thúy tới đây đưa đồ cho Lục Hướng Noãn ra.
Vương Quế Anh nghe thấy thế, gương mặt già lập tức đỏ lên, mình thật sự là tốt bụng làm sai chuyện.
Nếu thanh niên trí thức Lục biết vừa rồi bà ấy suýt nữa coi mẹ nuôi cô thành kẻ buôn người, có không để ý tới bà ấy hay không.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Quế Anh hơi trầm trọng chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc này Hoắc Đại Khánh mới đi vệ sinh xong đi tới, nhìn thấy vợ mình ngồi xổm trên đất, gương mặt y như khóc tang.
“Bà làm sao thế?”
Chẳng lẽ là thanh niên trí thức Lục xảy ra chuyện?
Nhưng mà ông ấy thấy cửa phòng bệnh vẫn còn đang đóng mà.
“Không… Không sao…” Nói ông ấy cũng không hiểu, Vương Quế Anh lựa chọn câm miệng, một mình ở đó phát sầu.
Mà Vương Hiểu Linh thì nôn nóng đi qua đi lại ở cửa phòng khám bệnh.
Phòng khám bệnh.
Lâm Tĩnh Tĩnh làm kiểm tra một vòng xong không phát hiện ra vấn đề gì, kết quả khi bọn họ nhìn thấy vết máu trên mông Lục Hướng Noãn.
Lúc này Lâm Tĩnh Tĩnh mới hiểu rõ là vấn đề gì.
Mà Lưu Thúy cũng thế, bà ấy lập tức hiểu được ánh mắt của bác sĩ, nhanh chóng hỏi bác sĩ nên làm gì bây giờ.
Lâm Tĩnh Tĩnh nói: “Hôm nay truyền dịch trước, đợi tỉnh lại thì có thể về nhà. Nên bồi bổ cho đứa bé nhiều chút, cơ thể yếu đến mức gió thổi là bay.”
Lưu Thúy liên tục gật đầu, đồng thời trong lòng bà ấy đã mắng muốn chết cha ruột mẹ kế của Lục Hướng Noãn.
Chắc chắn là bị bọn họ ngược đãi, cơ thể trở nên quá yếu ớt, cho nên tới kinh nguyệt không chịu được mà ngất đi.
Đám Vương Hiểu Linh nghe thấy động tĩnh mở cửa phòng, thì nhanh chóng chen lên.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Bác sĩ.”
Ba bọn họ mở miệng, khiến lỗ tai của Lâm Tĩnh Tĩnh cảm thấy đau.
Lưu Thúy thấy Lâm Tĩnh Tĩnh không kiên nhẫn, nhanh chóng lặp lại những lời Lâm Tĩnh Tĩnh mới nói.
Vương Hiểu Linh và Vương Quế Anh nghe hai người nói như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm.
Người không sao thì tốt.
Còn Hoắc Đại Khánh thì gương mặt già đỏ bừng lên đứng đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Chỉ có thể xấu hổ đứng đó, miệng lẩm bẩm nói: “Người không sao thì tốt, không sao thì tốt…”
Sau đó Lục Hướng Noãn được mấy người đẩy vào phòng bệnh.
Có khả năng truyền nước biển cho Lục Hướng Noãn là y tá mới tới, đâm rất nhiều lần cũng không đâm trúng mạch máu, không chỉ y tá sốt ruột, ngay cả đám Vương Hiểu Linh cũng vậy.
Nhưng mà bọn họ không dám nói chuyện.
Chỉ có thể dặn dò y tá ra tay chuẩn một chút, đừng đâm thành tổ ong vò vẽ lên cánh tay của Lục Hướng Noãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận