Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 928: Không đồng ý

Cô ta không chỉ gãi cho mình, còn phải gãi cho con trai trong lòng, một tay không lo liệu hết quá nhiều việc.
Lục Hướng Noãn cũng không để uy hiếp của cô ta ở trong lòng, cô là dạng người gì, Hoắc Cảnh Xuyên biết rõ nhất, cho nên lạnh nhạt mở miệng:
“Anh ấy hối hận hay không tôi không biết, tôi chỉ biết nếu cô không đi, tôi sẽ khiến cô hối hận.”
Trương Huệ Trân bị dáng vẻ dầu muối không ăn của cô làm cho tức dậm chân, con trai trong lòng vẫn luôn gân cổ lên kêu ngứa, cho nên cô ta chỉ có thể bức mình nhịn xuống trước, đợi khám xong bệnh của cô ta lại nói.
Nghĩ tới đây gương mặt của Trương Huệ Trân lập tức thay đổi:
“Em Hướng Noãn, vừa rồi là chị không đúng, chị nhận lỗi với em. Chị thực sự là không có biện pháp mới tới đây làm phiền em, em nhìn trên người còn có mặt mũi chị xem, tất cả đều bọc mủ, trên người con trai chị cũng thế.
Chị nghe những người khác trong khu đại viện nói y thuật của em tốt, em nể mặt hai mẹ con chị đáng thương như vậy, giúp bọn chị đi.
Đại ân đại đức của em, chị đến chết cũng không quên, kiếp sau chị làm trâu làm ngựa cảm ơn em.”
Trương Huệ Trân tới đây tìm Lục Hướng Noãn khám bệnh, một là ôm tâm tư thử.
Nếu có thể chữa khỏi thì quá tốt, hơn nữa ở cùng một đại viện ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cô có thể vươn tay đòi phí khám bệnh của mình sao?
Chuyện này chắc chắn là không thể.
Cho dù muốn, mình cũng không cho, cô ta không tin cô sẽ xé rách da mặt ầm ĩ một trận.
Trương Huệ Trân thấy mình nói nhiều như vậy Lục Hướng Noãn vẫn có dáng vẻ không dao động, cuối cùng quyết tâm ôm đứa bé đến chỗ Lục Hướng Noãn quỳ xuống.
Sắp đến giờ ăn cơm, đám đàn ông huấn luyện xong đều sẽ trở về, nếu Lục Hướng Noãn không đồng ý, vậy thì cô ta không dậy.
Đến lúc đó những người khác đều tới vây xem, cô ta không tin Lục Hướng Noãn có thể vứt bỏ mặt mũi.
Cho dù Lục Hướng Noãn có thể vứt bỏ, đoàn trưởng Hoắc cũng không chịu nổi mất mặt như thế, đến lúc đó Lục Hướng Noãn vẫn phải ngoan ngoãn khám bệnh cho cô ta.
Dù sao chỉ cần chữa khỏi bệnh này cho cô ta, mặt mũi của cô ta không cần cũng được.
Hiện giờ quỳ xuống với tiểu tiện nhân này, cùng với sau này ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, bên nào nặng bên nào nhẹ Trương Huệ Trân vẫn có thể phân được rõ.
Đáng tiếc bàn tính của Trương Huệ Trân sai rồi, trái tim của Lục Hướng Noãn còn lạnh lẽo hơn Đại Nhuận Phát giết cá bán cá mười năm.
Cho dù có người hiện giờ ầm ĩ tự sát trước cửa nhà cô, chỉ cần cô không muốn làm, hay là không muốn giúp ai, người nào cũng không bức được cô.
Chết cũng được, vừa vặn tiết kiệm tài nguyên cho địa cầu.
“Cô muốn quỳ thì quỳ, tùy cô, cách nhà tôi xa một chút, tránh cho làm bẩn đất nhà tôi.” Lục Hướng Noãn nói xong thì đẩy cửa vào nhà.
Chủ yếu là cô đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Đợi khi Trương Huệ Trân muốn đuổi kịp, lại bị ăn bế môn canh.
Trương Huệ Trân chưa từ bỏ ý định dùng sức gõ cửa, gân cổ lên gọi tên Lục Hướng Noãn, nhưng mà không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.
Lục Hướng Noãn không dao động đi vệ sinh trước, giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân.
Ngay sau đó rửa tay cầm sọt có con gà kia về phòng bếp, thuận tiện cầm dao ra, tìm một cái chậu sạch sẽ, rồi bắt đầu ngồi xổm trên đất xử lý con rắn cạp nong dài 1 mét.
Lục Hướng Noãn không sợ con rắn độc trong tay này, nó đã chết là một phương diện, về phương diện khác chính là ở trong lòng cô không có chuyện gì đáng sợ hơn lòng người.
Chẳng qua cô cũng là cô gái lớn lên kiệu hoa, lần đầu tiên xử lý thứ này, cho nên chỉ có thể dựa vào bản năng mò mẫm bảy tám phần, cô mới khó khăn lắm lột gan rắn hoàn hảo không tổn hao gì ra.
Nhìn gan rắn trong tay, hiếm khi Lục Hướng Noãn lộ ra tươi cười thỏa mãn.
Mà Trương Huệ Trân đứng ở cửa vẫn gân cổ lên gào, gào quá nhiều giọng nói khàn đi.
Hồ Ái Hương cách nhà Lục Hướng Noãn gần mới đầu tưởng lỗ tai mình hỏng, không để trong lòng.
Kết quả càng nghe càng không thích hợp, cô ấy sợ tới mức đang đi vệ sinh một nửa, thì kéo quần chạy ra.
“Trương… Trương Huệ Trân…” Hồ Ái Hương không chắc chắn lắm gọi một tiếng.
Trương Huệ Trân vừa nghe có người gọi tên cô ta, nhanh chóng quay đầu.
Khi cô ta thấy rõ người trước mặt là Hồ Ái Hương, giống y như thấy được cứu binh, chạy nhanh về phía Hồ Ái Hương.
“Chị dâu Hồ, cầu xin chị giúp em, Lục Hướng Noãn thấy chết mà không cứu.”
“Cô đứng yên đừng nhúc nhích, cách tôi xa một chút.” Hồ Ái Hương vừa nói vừa lùi lại mấy bước, sợ Trương Huệ Trân dán lên người mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận