Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 622: Vậy anh gọi thế nào

Lục Hướng Noãn nghe anh gọi như vậy, cả người run rẩy: “Hoắc Cảnh Xuyên, đừng gọi em như vậy.”
“Vậy anh gọi thế nào?” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, trong lòng lập tức xuất hiện ý nghĩ trêu đùa cô.
Lúc này Lục Hướng Noãn cũng nhìn ra được anh cố ý, trừng mắt với anh một cái sau đó vào nhà.
Đông Bắc quá lạnh, cô không chịu được lạnh, cho dù mặc dày như thế Lục Hướng Noãn vẫn cảm thấy không khác gì đi ngoài đường.
Chỉ một lát như vậy, đã khiến cô lạnh tới mức run rẩy.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô gái nhỏ tức giận, lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, nhanh chóng đi theo sau cô vào nhà.

Lục Hướng Noãn cầm bánh bao hơi nóng trong tay, căm giận cắn một miếng lên trên.
Nhưng mà nói ra bánh bao ở Tiệm Cơm Quốc Doanh còn ăn khá ngon, vỏ mỏng thịt heo nhiều, cắn một miếng đều là nước sốt thịt.
Với phân lượng của nó, còn có không lén giảm đi nguyên liệu, ở thế kỷ 21 hiện đại một cái bánh bao này bán với giá 5 tệ cũng không quá chút nào.
Hai má của cô phồng lên giống y như con thỏ con đang ăn vụng cà rốt, ở trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên đáng yêu muốn chết.
Cho dù nhìn kiểu gì, Hoắc Cảnh Xuyên cũng không cảm thấy chán, trái lại càng ngày càng thích hơn.
“Hướng Noãn, anh sai rồi, em đừng tức giận mà.” Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên cúi đầu nhận sai.
“Sai chỗ nào?” Lục Hướng Noãn nhướng mày hỏi.
“Lần sau không nên gọi như vậy.” Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng đáng thương nói.
“Như vậy còn tạm được.” Lục Hướng Noãn rất hài lòng đối với biểu hiện của anh, chỉ không vỗ tay lên lưng anh, giống y như con sư tử được vuốt xuôi lông.
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức trở nên sâu thẳm, chỉ thấy môi mỏng của anh hé mở:
“Ừm, ngoan.”
Đợi Lục Hướng Noãn ăn bánh bao xong, Hoắc Cảnh Xuyên mới lấy khăn quàng cổ ra.
“Cho em ư?” Nói ra ánh mắt của người đàn ông này khá tốt, Lục Hướng Noãn nhìn khăn quàng cổ trong lòng anh cảm khái, nhưng mà vẫn giận anh.
“Ừm, đeo lên cho anh xem.”
“Anh đeo cho em.” Lục Hướng Noãn ‘điêu ngoa’ nói.
“Được.” Không biết là do anh quá khẩn trương hay quá vụng về, Hoắc Cảnh Xuyên tốn rất nhiều thời gian mới đeo được khăn quàng cổ cho cô.
Khi anh định cách ra xa, Lục Hướng Noãn trực tiếp tiến lên chặn miệng anh.
Trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên xuất hiện rõ kinh ngạc vui mừng, nhưng Lục Hướng Noãn không cho anh cơ hội kịp phản ứng, ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên trầm mê trong nụ hôn này.
Lục Hướng Noãn lập tức tách ra cảnh cáo Hoắc Cảnh Xuyên: “Đừng nhúc nhích, nhúc nhích em không để ý tới anh.”
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới kịp phản ứng mình bị cô gái nhỏ trêu chọc, chẳng qua trên mặt anh không có chút tức giận nào, trong đầu đều là dung túng.
Sắc trời đã khuya, Hoắc Cảnh Xuyên sợ quấy rầy cô gái nhỏ nghỉ ngơi, vì thế đi về nhà.
Mà Lục Hướng Noãn xoay người về phòng nhìn thấy khăn quàng cổ trên giường đất, xoay người tiến vào không gian.
Cô lục lọi đồ chuẩn bị cho Hứa Nhạc trong không gian, chỉ một lát sau tìm được một đôi găng tay.
Là dùng len sợi đan, rất chắc chắn, không cần phải sợ bị lộ.
Đợi đến ngày hôm sau khi Hoắc Cảnh Xuyên tới cửa, Lục Hướng Noãn lấy găng tay để dưới gối đầu ra đưa cho anh.
Lục Hướng Noãn nhìn đôi găng tay nhỏ bé trên tay Hoắc Cảnh Xuyên, rơi vào trầm tư.
Lúc ấy cô chỉ lo tìm trong không gian, cho nên xem nhẹ vấn đề kích cỡ.
Hoắc Cảnh Xuyên cao hơn Hứa Nhạc nửa cái đầu, vậy thì tay chắc chắn to hơn Hứa Nhạc nhiều.
Lúc trước khi mua đồ, mấy thứ trong không gian đều dựa theo chiều cao cân nặng và sở thích của Hứa Nhạc.
Hiện giờ xem ra đều không dùng được, có thể sử dụng được Lục Hướng Noãn đều không dám lấy ra.
Bởi vì quá bắt mắt, Hoắc Cảnh Xuyên thông minh như thế, chắc chắn sẽ phát hiện, cô không thể mạo hiểm.
“Anh rất thích, rất ấm áp.”
Đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ tặng quà cho anh, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn kiểu gì cũng thấy thích, cho nên mắt mù trực tiếp làm như không thấy vấn đề kích cỡ quá nhỏ này.
“Có chút nhỏ.”
“Nhỏ mới tốt, nhỏ ấm áp.” Hoắc Cảnh Xuyên tìm cớ cho nó, chính là không nỡ cởi găng tay trên tay mình ra.
Lục Hướng Noãn đâu còn không nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì: “Cởi ra, đưa cho em, ngày nào em rảnh em tháo nó ra, đan cho anh đôi mới.”
“Không, như vậy rất vừa vặn.”
“Hoắc! Cảnh! Xuyên!” Lục Hướng Noãn ‘tức giận’, âm lượng cao hơn không ít.
Chỉ thấy cô rống lên xong, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức cởi găng tay ra.
Nhưng mà ánh mắt tràn ngập lưu luyến nhìn găng tay kia.
“Qua hai ngày nữa sẽ đưa cho anh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận