Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 969: Tin dữ 2

Mà Vương Chí Cường vừa biết được tin này cơ thể lung lay sắp đổ, anh ta cố chống đỡ chút sức lực cuối cùng hỏi:
“… Sư trưởng… Anh nói đùa với tôi đúng không… Lão Hoắc là người lợi hại như vậy… Sao có thể… Đã chết… Đã chết được… Nhất định là anh đang nói đùa với tôi… Đúng hay không… Trò đùa như vậy lần sau đừng nói nữa… Không buồn cười chút nào…”
Chẳng qua nước mắt chảy ra ào ào, rơi lên mặt, lại rơi xuống mặt đất.
Lưu Quốc Diệu nở nụ cười chua xót: “Tôi cũng muốn là nói đùa với cậu, nhưng đây là sự thật, chúng ta nên tiếp nhận.”
Lưu Quốc Diệu nói xong, Vương Chí Cường chống đỡ không nổi nữa ngồi trên mặt đất, giống y như đứa bé che mặt khóc nức nở.
Tuy trong lòng Vương Chí Cường đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng mà lúc này chân chính đến ngày này, anh ta vẫn không thể tiếp nhận.
Đối với anh ta mà nói, Hoắc Cảnh Xuyên là cộng sự, càng là bạn thân, người thân.
Hai người thậm chí còn ước định khi về già, mỗi người đều dẫn theo vợ mình đi du lịch khắp non sông gấm vóc tổ quốc, hiện giờ chỉ còn lại mình anh ta.
Hoắc Cảnh Xuyên, anh đúng là không có nghĩa khí gì, nói bỏ tôi là bỏ tôi ngay, anh đi tiêu sái như vậy, anh không nghĩ cho em dâu ư.
Em dâu còn trẻ tuổi như vậy, anh đi rồi em ấy phải làm sao đây.
Hoắc Cảnh Xuyên, anh đúng là tên khốn nạn.
Hoắc Cảnh Xuyên…

Bận việc cả chiều, cuối cùng đám Lục Hướng Noãn cũng đập hết hạt dẻ xuống, chẳng qua thời gian quá gấp, lớp vỏ ngoài hạt dẻ không tách ra.
Khuân về nhà trước rồi nói, sau này có thời gian sẽ xử lý sau.
Đám Lục Hướng Noãn mỗi người khiêng một sọt, phía trên sọt là một tầng cỏ.
“Chị dâu Hồ, các chị cõng thứ tốt gì thế, đi hết chuyến này tới chuyến khác cũng không thấy các chị dừng lại.”
Lưu Diễm Lệ nói xong muốn vươn tay lục xem, chẳng qua bị Hồ Ái Hương kịp thời né tránh, lúc này mới không để cô ta thực hiện được.
Gương mặt Lưu Diễm Lệ trắng bệch, nhút nhát sợ sệt rút tay về, không được tự nhiên nói:
“Chị dâu Hồ, chị đâu cần keo kiệt như vậy, em chỉ muốn nhìn xem trong sọt của chị đựng gì mà thôi, lại không lấy của chị.”
Hồ Ái Hương nghe giọng nói âm dương quái khí của cô ta, đương nhiên là không có sắc mặt tốt:
“Đương nhiên không đến mức, chẳng qua không muốn cho cô xem mà thôi.”
Hồ Ái Hương nói xong thì dẫn Lục Hướng Noãn và Trình Hiểu Yến rời đi.
Đám Hồ Ái Hương đều đi rất xa, lúc này Lưu Diễm Lệ mới dám mở miệng nói với người ta:
“Chẳng trách Lưu Trân Châu nói cô ta là gà mái không đẻ được trứng, keo kiệt bủn xỉn, ngay cả đồ trong sọt cũng không cho xem. Sư trưởng Lưu cưới cô ta đúng là xui xẻo tám đời, nếu tôi là sư trưởng Lưu, tôi đã sớm ly hôn với cô ta.”
Lưu Diễm Lệ không nói lời nào còn đỡ, vừa nói những lời này, đám người vây quanh cô ta đều tránh thật xa, sợ bị loại người nói chuyện không động não như cô ta liên lụy.
Lưu Diễm Lệ muốn chết, bọn họ không muốn, vì nhất thời lanh mồm lanh miệng đắc tội vợ sư trưởng, đặc biệt sư trưởng còn là người bao che vợ con, đến lúc đó vì chuyện này mà liên lụy chồng mình, vậy thì chính là muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
Lưu Trân Châu trước đó không lâu là ví dụ tốt nhất.
Hơn nữa người ta nói cũng không sai, đó là đồ của người ta, người ta muốn cho bạn xem thì cho bạn xem, không muốn cho bạn xem thì bạn không nên nhiều lời.
Nhưng mà Lưu Diễm Lệ còn chưa tự biết, tiếp tục châm chọc với mọi người, Mã Anh Song thực sự không nhịn được, nên đứng ra nói:
“Lưu Diễm Lệ, cô bớt nói lại đi, cô cũng là người sắp làm mẹ, nên tích chút đức cho đứa bé trong bụng đi.”
“Mã Anh Song, tôi nói của tôi liên quan gì tới cô, cô sốt ruột đứng ra như vậy, có phải cô…”
Mã Anh Song thực sự không nghe nổi nữa, mở miệng cắt ngang lời cô ta nói:
“Cô đừng vu khống người ta, nếu không tôi kéo cô đến trước mặt chồng cô nói rõ lý lẽ, cho anh ta biết vợ tốt của anh ta là người nói xấu sau lưng người khác thế nào, còn nói xấu vợ sư trưởng.”
Lưu Diễm Lệ vừa nghe thấy thế lập tức uể oải, cô ta tức tới mức dậm chân, sau đó xám xịt rời đi.
Chuyện của Lưu Diễm Lệ cũng nhắc nhở đám Lục Hướng Noãn, vì bớt việc, vì thế ba người lập tức quyết định đống hạt dẻ còn dư lại trên núi, trời tối lại lên núi cõng về.
Vừa vặn khi đó Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường rảnh rỗi, cũng có thể trợ giúp cõng về.
Người đàn ông sức lực mạnh, chắc chắn có thể khiêng về nhiều hơn bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận