Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 715: Trình báo cáo kết hôn

Lưu Quốc Diệu vốn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, kết quả nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên đưa báo cáo kết hôn ra, thì biết tên nhóc này nói thật.
“Tên nhóc này khá lắm, về nhà một chuyến là giải quyết được chuyện chung thân đại sự của cậu, cô gái ở đâu thế?”
Nếu tin tức này truyền ra, có lẽ trái tim của rất nhiều cô gái trong đoàn đều nát bấy.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Thanh niên trí thức xuống nông thôn.”
“Lúc trước chị dâu cậu giới thiệu nhiều đối tượng cho cậu như vậy, cậu đều không cần, đợi cô gái kia tới, tôi phải xem cô gái này trông như thế nào, có thể mê hoặc cậu thành như vậy.”
Lưu Quốc Diệu nhận báo cáo kết hôn trên tay Hoắc Cảnh Xuyên, ném lên bàn.
“Cô ấy rất tốt, là tôi trèo cao.”
Lưu Quốc Diệu trêu ghẹo: “Hiện giờ đã bắt đầu bảo vệ rồi, khiến lão già tôi càng thêm tò mò.”
Nói thật, anh ta thật sự muốn gặp cô gái kia.
“Sư trưởng, thân phận của cô ấy đặc biệt, chuyện này còn cần làm phiền anh chu toàn từ bên trong, hi vọng có thể mau chóng phê duyệt.”
Vừa rồi Lưu Quốc Diệu còn vui vẻ ra mặt, khi nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói những lời này gương mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Đặc biệt như thế nào?”
Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp nói rõ tình hình của Lục Hướng Noãn.
Cho dù hiện giờ anh không nói, khi trong đội điều tra cũng sẽ điều tra ra, đến lúc đó còn bị kẹt ở bên trên.
“Cậu nghiêm túc sao?”
“Ừm.”
“Cho dù mất đi tiền đồ, cũng không hối hận sao? Hoắc Cảnh Xuyên, cậu phải biết rằng cậu là người được bên trên xem trọng nhất.
Đợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, khi trở về vị trí của cậu còn có thể tăng lên.
Tôi coi như không nhìn thấy báo cáo kết hôn này, cậu trở về suy nghĩ thêm đi, nghĩ kỹ rồi hãy nói với tôi.”
Vẻ mặt Lưu Quốc Diệu tức giận ném báo cáo kết hôn lên người Hoắc Cảnh Xuyên.
Ông ấy thực sự tức giận, nam tử hán đại trượng phu không suy nghĩ vì tiền đồ của mình, vậy mà ngã quỵ trên người một người phụ nữ.
Hoắc Cảnh Xuyên đặt báo cáo kết hôn lên bàn, ánh mắt kiên định nói: “Sư trưởng, tôi không nói giỡn với anh.”
“Cho dù bảo cậu rời khỏi bộ đội, cậu cũng không hối hận.”
“Không hối hận.”
Hối hận, có lẽ sẽ hối hận, nhưng không có cô gái nhỏ, anh càng hối hận.
Nếu thật sự bất hạnh đi đến bước đó, anh thà rằng từ bỏ mọi thứ mình có được hiện giờ, cũng muốn ở bên cạnh cô gái nhỏ của anh.
“Cậu muốn tôi tức chết có phải không.” Lưu Quốc Diệu bị anh chọc tức muốn chết.
Ông ấy thật lòng suy nghĩ cho Hoắc Cảnh Xuyên mà.
“Cơ thể của anh rất khỏe mạnh.”
“Đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu.” Mắt không thấy tim không phiền, Lưu Quốc Diệu bắt đầu đuổi người.
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên cứ đứng đó, vẫn không nhúc nhích: “Chuyện báo cáo kết hôn?”
“Biết rồi, cậu đi đi, lại nhìn thấy cậu, tôi sẽ sống ít đi mấy năm mất.”
Lưu Quốc Diệu xua tay với anh, xoay người lại lười liếc anh một cái.
“Cảm ơn sư trưởng.”
Khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên nhếch lên, hành lễ quân đội với Lưu Quốc Diệu.
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lưu Quốc Diệu nhìn báo cáo kết hôn trên bàn, miệng lẩm bẩm:
“Tên nhóc thối này, lại gây thêm phiền phức cho ông đây.”
Lưu Quốc Diệu vất vả lắm mới bồi dưỡng được Hoắc Cảnh Xuyên, đâu nỡ để anh vì chuyện này mà rời đi.
Lưu Quốc Diệu bị Hoắc Cảnh Xuyên đo nắn chặt chẽ thở dài một hơi, sau đó gọi điện thoại.
“Tôi tìm tư lệnh Vương.”
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên ra khỏi văn phòng của Lưu Quốc Diệu, thì đi thẳng về chỗ mình ở.
Còn chưa vào cửa, Hoắc Cảnh Xuyên đã thấy đám nhãi ranh cấp dưới canh giữ ở cửa.
“Đều ở đây làm gì thế, không huấn luyện à?” Hoắc Cảnh Xuyên hắng giọng nói.
“Chúng em lập tức đi ngay.”
Khi mọi người tận mắt nhìn thấy chân của đoàn trưởng bọn họ đã khỏi hẳn, thì không chậm trễ nữa lập tức chạy về huấn luyện.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn đám binh sĩ dưới tay mình, khóe miệng ngậm chút ý cười đẩy cửa vào phòng.
“Lão Hoắc, cuối cùng anh cũng tới, tên nhóc thối này rất quật cường, cho dù thế nào cũng ôm chặt túi, sống chết không chịu buông tay.”
Vương Chí Cường vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên trở về, thì nhanh chóng đứng dậy tố cáo với anh.
Mà Hứa Đạt Nhạc lúc này thì đang ôm tay nải, co rúc trong góc tường, cảnh giác nhìn Vương Chí Cường:
“Đoàn trưởng Hoắc nói, người nào cũng không được chạm vào.”
Vương Chí Cường nghe anh ta nói như vậy, thì nổi giận:
“Tôi là người khác sao? Tôi có thể giống với những người khác sao? Tôi và đoàn trưởng Hoắc nhà cậu đều là người có thể mặc chung một cái quần cộc.”
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh phá đám: “Tôi không có quan hệ với anh.”
Anh sắp kết hôn rồi, cần giữ mình trong sạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận