Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 781: Giải Phóng, anh đặt em xuống

Vương Giải Phóng ngây ngốc một lát, ngay sau đó nhanh chóng bế Vương Hiểu Linh lên chạy tới bệnh viện.
“Cháu đi chậm chút, đừng làm ngã con bé.” Lưu Thúy thấy anh ta chạy nhanh như vậy, ở phía sau la to.
Cô cả của Vương Giải Phóng đi làm ở bệnh viện, trùng hợp chính là làm ở khoa phụ sản.
Cho nên Vương Giải Phóng ôm Vương Hiểu Linh đi vào văn phòng của cô cả anh ta, miệng ồn ào:
“Cô cả, có chuyện lớn rồi.”
Vương Giải Phóng vừa nói những lời này, tay Vương Vãn Châu run lên: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cô, cô đừng lề mề nữa, vợ cháu đã xảy ra chuyện, cô nhanh khám cho vợ cháu đi.”
Hành động của Vương Giải Phóng khiến Vương Hiểu Linh vô cùng xấu hổ, nhưng mà cô ấy cũng biết là chồng mình sốt ruột quá, nên không tức giận:
“Giải Phóng, anh đặt em xuống.”
Ngay sau đó cô ấy lại quay đầu nói với Vương Vãn Châu:
“Cô, cô đừng nghe anh ấy, cháu không sao, chẳng qua hai ngày gần đây có chút buồn nôn.”
Vừa nghe thấy hai chữ buồn nôn, đôi mắt của Vương Vãn Châu lập tức sáng lên, bà ấy nhanh chóng bảo Vương Giải Phóng đặt Vương Hiểu Linh nằm lên giường.
Quả nhiên sau khi kiểm tra xong, Vương Hiểu Linh thực sự mang thai.
Vương Giải Phóng sắp được làm cha lúc này rơi vào trong vui mừng cuồng nhiệt, anh ta lập tức vươn tay sờ bụng Vương Hiểu Linh.
Kết quả bị cô cả Vương Vãn Châu đùa giỡn: “Lúc này mới chỉ bằng hạt đậu, cháu có thể sờ được gì.”
“Sờ ra con gái ạ.” Vương Giải Phóng cũng không khách sáo phản bác cô anh ta.
“Nhỡ đâu là con trai thì sao.”
“Con trai thì nhét trở về, con gái mới tốt, con gái tri kỷ, con gái là áo bông nhỏ của cha.”
Vương Giải Phóng bắt đầu ảo tưởng đợi sau khi con gái sinh ra, mỗi ngày anh ta sẽ nắm tay nhỏ của con gái dẫn cô bé ra ngoài khoe khoang.
Lúc này anh ta vui vẻ quá mức, nên hoàn toàn quên mất lúc trước anh ta lừa cha mẹ nói anh ta không thể giao hợp.
“Đợi lát nữa tan làm về, cô về nhà một chuyến, tin tức tốt này nên cho cả nhà biết, sau đó ăn mừng cùng nhau.” Vương Vãn Châu nói.

“Nên nói với bọn họ một tiếng, bây giờ cháu đưa vợ về nhà, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này.”
Tôn Mỹ Linh và Vương Kiến Quốc nghe thấy tin tức này, rõ ràng sửng sốt một lát, đôi mắt không tự chủ được nhìn bụng Vương Hiểu Linh.
Không phải là con trai nói anh ta không thể giao hợp sao?
Vậy bụng con dâu là có chuyện gì đây?
Tôn Mỹ Linh nhìn con trai bị đội nón xanh còn ở một bên cười ngây ngô với vẻ đồng tình, ngay sau đó lén kéo anh ta sang một bên, Vương Kiến Quốc cũng đi theo.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, không phải là phương diện đó của con không được ư, sao Hiểu Linh lại mang thai, trong chuyện này có chuyện gì cha mẹ không biết à.”
Vương Giải Phóng nghe cha mẹ mình chất vấn, trái tim lạnh lẽo, trong lòng thấp thỏm.
Vậy mà anh ta quên mất vụ này, lập tức hơi đau đầu.
Nhưng mà khi thấy biểu cảm của cha mẹ, Vương Giải Phóng cũng biết chuyện này không dễ lừa gạt như vậy, cho nên cuối cùng chỉ có thể căng da đầu nói:
“Cha mẹ, đứa bé trong bụng Linh Linh thực sự là của con, chuyện này con dám chắc chắn, những lời con nói với cha mẹ lúc trước cũng không giả.
Vợ Hoắc Cảnh Xuyên là Lục Hướng Noãn, cha mẹ biết đúng không?”
“Biết, cô gái kia rất xinh đẹp, Tiểu Hoắc đúng là có phúc, có thể cưới được vợ đẹp như vậy, nhưng mà chuyện này liên quan gì tới việc vợ con mang thai.”
Cô gái kia, là cô gái đẹp nhất Tôn Mỹ Linh từng gặp, đến bây giờ bà ấy còn chưa quên.
“Linh Linh và cô ấy là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh tới, quan hệ giữa hai bọn họ rất tốt, Linh Linh biết con có bệnh này nên mặt dày cầu cô ấy chữa bệnh, không nghĩ tới thực sự chữa khỏi.
Chuyện này con không lừa cha mẹ, lúc ấy chân của Hoắc Cảnh Xuyên mọi người cũng biết tình hình thế nào, chuyên gia có quyền uy nhất Bắc Kinh đều nói không chữa được, kết quả lại được Lục Hướng Noãn chữa khỏi.”
Chân của Tiểu Hoắc, đương nhiên là hai bọn họ biết, lúc ấy bọn họ còn rất đau khổ vì chuyện này.
Cho nên Tôn Mỹ Linh và Vương Kiến Quốc nghe Vương Giải Phóng nói như vậy, đương nhiên là không hoài nghi tính chính xác trong lời nói của anh ta.
“Vậy sao con không nói sớm, mẹ và cha con đi cảm ơn cô gái người ta.”
“Con và Linh Linh đã mời ăn cơm rồi.”
Hiện giờ Vương Giải Phóng nói hết lời nói dối này sang lời nói dối khác, tóm lại là muốn lừa gạt cha mẹ anh ta.
“Như vậy cũng không được, đám Tiểu Hoắc còn chưa đi đúng không? Không được, mẹ phải chuẩn bị ít đồ cảm ơn người ta.” Tôn Mỹ Linh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận