Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 862: Nếu muốn chết, vậy đi chết đi

Cô chưa bao giờ tự xưng mình là người tốt.
Nếu muốn chết, vậy đi chết đi.
Lưu Quốc Diệu biết trong lòng cô vẫn còn tức giận, cho nên trên mặt không có tức giận, trái lại thấp hèn tiếp tục cầu xin cô, kết quả không nằm ngoài dự đoán bị Lục Hướng Noãn từ chối tiếp.
Lưu Quốc Diệu cũng tức giận, anh ta dứt khoát ra lệnh cho Hoắc Cảnh Xuyên, kết quả bị Hoắc Cảnh Xuyên từ chối một cách vô tình:
“Xin lỗi, sư trưởng, vợ tôi sẽ không chữa bệnh, anh tìm người khác đi.”
Anh chưa bao giờ miễn cưỡng vợ anh làm chuyện không muốn, cho dù phải cởi bộ quần áo trên người, anh cũng không ép cô.
Hơn nữa là Đoạn Tiểu Vi tự mình tự tử, không có bất cứ người nào ép cô ta.
Từ đầu tới cuối Hoắc Cảnh Xuyên chỉ để ý mình Lục Hướng Noãn, người phụ nữ khác sống hay chết không có chút liên quan nào tới anh.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, khóe miệng nhếch lên nụ cười xán lạn.
Cô biết mình không gả cho sai người mà.
Tươi cười này lập tức khắc ghi trong tim Hoắc Cảnh Xuyên.
Lúc này Đoạn Thủ Chính cũng lấy lại tinh thần, ông ta nhìn về phía Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên, uy hiếp:
“Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho hai người.”
Lục Hướng Noãn nghe lời ông ta nói, trào phúng: “Đúng là người một nhà.”
Động một tí là uy hiếp.
Đoạn Thủ Chính phẫn nộ nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, âm thầm nhớ kỹ cô trong đầu.
Ông ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái.
Đám Vương Chí Cường không nghĩ tới Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên sẽ mạnh như vậy, đắc tội Đoạn Thủ Chính hoàn toàn, trong lúc nhất thời bắt đầu lo lắng thay bọn họ.
Lúc này bác sĩ khiêng cáng tới, Đoạn Thủ Chính không rảnh so đo với hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên, nhanh chóng tiến lên giúp đặt con gái lên cáng, đi theo bác sĩ rời đi.
Nhưng mà trước khi đi ông ta nhìn Lưu Quốc Diệu nói:
“Sư trưởng Lưu, chuyện hôm nay nếu cậu không cho tôi câu trả lời hài lòng, chúng tôi sẽ không để yên.”
Đợi Đoạn Thủ Chính rời đi, trận khôi hài này mới dừng lại, Lưu Quốc Diệu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn, tức giận nói:
“Hai người đi theo tôi.”
Khi đi ngang qua Vương Chí Cường, Lưu Quốc Diệu cũng mở miệng, chẳng qua không nhịn được mở miệng nói tục:
“Còn có cậu nữa cũng đi theo tôi, còn làm chỉ đạo viên làm gì, làm chỉ đạo viên cái rắm.”
Vương Chí Cường bị liên lụy không nói gì, bởi vì trong đầu anh ta đều là làm thế nào bảo vệ được Hoắc Cảnh Xuyên.
Vừa vào văn phòng, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mở miệng: “Vợ tôi không sai.”
“Đương nhiên là tôi biết hai người không sai, nhưng mà không thể linh hoạt một chút được ư, hiện giờ cậu đâm sọt to như thế, cậu nói xem làm sao bây giờ.”
Hoắc Cảnh Xuyên hẹp hòi nói: “Có anh mà.”
Ai ngờ Lưu Quốc Diệu hừ lạnh nói:
“Lần này tôi không bảo vệ được cậu, tốt nhất là bây giờ cậu cầu nguyện Đoạn Tiểu Vi không sao, nếu không…”
Đoạn sau đó, Lưu Quốc Diệu không nói, mọi người ở đây đều hiểu rõ, bầu không khí lập tức trở nên trầm trọng hơn.
Lưu Quốc Diệu thấy mình gõ đúng chỗ, tiếp tục nói:
“Đợi lát nữa cậu xách theo ít đồ đến thăm Đoạn Tiểu Vi, nói lời xin lỗi sư trưởng Đoạn, cố gắng đè chuyện này xuống.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghiêm mặt nói: “Tôi không sai, vì sao phải xin lỗi.”
Người nào bắt vợ anh ly hôn với anh, người đó chính là kẻ thù của anh.
“Hoắc Cảnh Xuyên, cậu muốn tôi tức chết có phải không? Hay là cậu không muốn tiếp tục ở lại bộ đội nữa?” Lưu Quốc Diệu bị thái độ của Hoắc Cảnh Xuyên làm cho tức tới mức đầu ong ong.
Hoắc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, ngay sau đó rời mắt:
“Nếu hậu quả của không xin lỗi là rời khỏi bộ đội, tôi chấp nhận.”
Lưu Quốc Diệu bị anh chọc tức không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể bảo ba bọn họ đều cút đi.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn lại ngơ ngẩn đứng đó, vẫn không nhúc nhích nhìn Lưu Quốc Diệu:
“Sư trưởng Lưu, tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?”
Lưu Quốc Diệu liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Xuyên một cái, ngay sau đó rời mắt, nhìn Lục Hướng Noãn:
“Có thể.”
Hoắc Cảnh Xuyên không biết vì sao trong lòng hơi bất an, anh nhìn Lục Hướng Noãn:
“Vợ à, em muốn làm gì?”
Lục Hướng Noãn nói: “Em trò chuyện với sư trưởng Lưu một lát, đợi lát nữa sẽ về nhà, anh ra ngoài đợi em đi.”
Dựa vào tình yêu kiên định không đổi của Hoắc Cảnh Xuyên đối với cô, như vậy cô cũng bảo vệ anh một lần đi.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Được, anh ở bên ngoài đợi em, cùng nhau về nhà. Về nhà của chúng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận