Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 337: Cháu không hỏi chuyện này

“Không sao ạ.” Nếu lại vỗ tiếp, cô vốn không có vấn đề gì có lẽ cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Cháu không hỏi chuyện này.” Thôi, đừng hỏi nữa thì hơn, nếu cô tiếp tục hỏi, có lẽ bà ấy sẽ nói chuyện điên cuồng hơn giữa bọn họ, vì thế Lục Hướng Noãn không hỏi nữa.
Từ trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Lục Hướng Noãn cũng biết được đại khái là bệnh phụ khoa gì, xét đến cùng vẫn là làm vệ sinh cá nhân không tốt.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, chỉ cần nhìn nhà vệ sinh cũng nhìn ra được manh mối, người lớn thì dùng đất cứng lau, trẻ con thì trực tiếp kéo quần, còn lung tung rối loạn khác nữa, có thể nghĩ tới vấn đề vệ sinh kém cỡ nào.
Hơn nữa thời buổi này tri thức về phương diện vệ sinh sinh lý rất kém, cho nên có đôi khi nghĩ lại, cũng không thể trách bọn họ được.
Nhưng mà nếu bệnh này ở hiện đại, trực tiếp đến phòng thuốc lấy thuốc hạ sốt uống, lại dùng thuốc rửa, trên cơ bản có thể khỏi.
Trước mắt, tiền đề là phải làm tốt vấn đề vệ sinh cá nhân.
Nhưng mà thời buổi này không được, chỉ có thể dựa vào trung dược, hiện giờ trong tay cô không có, chỉ có thể đợi khi nào rảnh lên núi hái một ít.
Lục Hướng Noãn dặn dò bà ấy mấy việc đơn giản trước, bảo bà ấy chú ý vệ sinh cá nhân, buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ nhớ dùng nước ấm rửa một lát hãy ngủ, quần lót bên trong cũng phải mỗi ngày thay ra.
Vương Tú Lan nghe nhíu mày: “Thanh niên trí thức Lục, như vậy quá phiền phức rồi.”
Làm việc đã đủ mệt mỏi, mỗi lần ăn cơm xong dùng nước rửa chân, sau đó bà ấy lên giường đất nằm nghỉ ngơi.
Đừng nói là rửa phía dưới, quanh năm suốt tháng tắm rửa cũng không nhiều lần.
Mùa hè tắm rửa còn cần mẫn chút, mùa đông còn không tắm một lần, nếu không sẽ cảm lạnh, cảm lạnh phát sốt vậy thì không phải sẽ mất mạng sao?
Còn có chính là, gánh nước quá phiền phức.
Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, lập tức nghiêm mặt nghiêm túc nói:
“Thím, đây là vì suy nghĩ cho thím, bệnh này nói thẳng ra là không vệ sinh tạo thành. Không chỉ thím, ngay cả chú Lai Đản cũng thế, nếu chú ấy không vệ sinh cũng sẽ lây bệnh của thím. Cho nên trong khoảng thời gian này hai người nên tách ra ngủ, đợi bệnh của thím khỏi hãy nói.”
Vương Tú Lan vừa nghe thì có chút trợn tròn mắt, bởi vì những lời thanh niên trí thức Lục nói, bà ấy sống từ nhỏ đến lớn như vậy cũng chưa từng nghe người ta nói:
“Đây không phải là bệnh gì, sao còn lây bệnh được…”
Lục Hướng Noãn cố ý nói bệnh này rất nghiêm trọng, nếu không bà ấy không nghe lọt trong lòng:
“Sẽ lây bệnh, nếu thím muốn bệnh của thím nhanh khỏi, thì cứ làm theo lời cháu nói, cháu sẽ không hại thím.
Nếu thím vẫn luôn để mặc nó tiếp tục phát triển, vậy đến lúc đó không còn đơn giản như cháu nói nữa, mà phải đến bệnh viện lớn ở huyện thành khai đao nằm viện. Đến lúc đó không chỉ cơ thể chịu tội, còn mất cả tiền, thím phải nghĩ thật kỹ chuyện này, có chuyện nhịn mấy ngày không chết được.”
Lục Hướng Noãn đã nói rõ như vậy, nên nói cô đều đã nói, chỉ xem bà ấy làm thế nào.
Nếu bà ấy cố chấp với ý kiến của mình, vậy thì cô không còn biện pháp.
Có đôi khi, tôn trọng lựa chọn của người khác mới là có trách nhiệm đối với mình.
Vừa nghe bệnh này lợi hại như vậy, Vương Tú Lan đau lòng tiền nhanh chóng gật đầu đồng ý:
“Thanh niên trí thức Lục, thím không có ý đó, thím biết cháu sẽ không hại thím, thím nghe cháu, nghe cháu.”
Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, trên gương mặt lạnh như băng mới lộ ra chút ý cười, bác sĩ ấy mà, thích người bệnh nghe lời nhất.
Nếu không công việc trị liệu kế tiếp không khai triển được.
“Thím, như vậy mới đúng chứ, thím cứ làm theo lời cháu nói trước, hai ngày nữa cháu rảnh sẽ lên núi hái ít thuốc, đến lúc đó thím tới đây, cháu dạy thím đun thuốc thế nào.”
“Vậy thì làm phiền cháu, thanh niên trí thức Lục.” Vương Tú Lan xoa tay, ngượng ngùng nói.
Lục Hướng Noãn nói: “Không sao.”
Dù sao sớm muộn gì bà ấy cũng tìm mình khám bệnh, chẳng qua là vấn đề thời gian, bởi vì cô sắp đảm nhiệm chức vụ bác sĩ của đại đội Hồng Kỳ.
Chẳng qua nói trước như vậy còn có thể bán cho đối phương một ân tình, khiến bà ấy nhớ kỹ phần ân tình này, sau này nhỡ đâu cần bà ấy giúp gì còn dễ nói chuyện.
Tuy cô cũng chưa chắc cần người khác giúp gì.
Vừa vặn lúc này, Vương Hiểu Linh đi tới.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy Lục Hướng Noãn và thím Tú Lan ngồi nói chuyện với nhau, không biết đang nói thầm chuyện gì, cho rằng xảy ra chuyện lớn nên chạy nhanh tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận