Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 454: Đợi anh

Hứa Đạt Nhạc lắc đầu bày tỏ mình không biết gì, chỉ nói hai câu đơn giản với Hoắc Đại Khánh, nói anh ta tới đây gõ cửa Thẩm Nguy nhìn thấy anh ta thì hôn mê.
Hoắc Đại Khánh nghe xong lời anh ta nói không biết nên nói gì mới tốt, cảm thấy đồng chí này ngốc không thua kém gì lão đại nhà ông ấy.
Chuyện này là làm sao, còn không phải là bị anh ta dọa sợ, tối muộn như vậy, có người nào trái tim chịu đựng nổi như ông ấy.
Nếu bị dọa thì một lát sẽ tỉnh lại, Hoắc Đại Khánh không đi làm phiền bác sĩ khác nữa, dù sao đã muộn như vậy, mấy bác sĩ trực ban đều đã ngủ.
Cho nên ông ấy ngáp một cái, đang chuẩn bị nói chuyện với Hứa Đạt Nhạc thì vẻ mặt Hứa Đạt Nhạc kích động nói:
“Chú, đoàn trưởng Hoắc đã tỉnh…”
Kết quả anh ta mới nói mấy chữ này, Hoắc Đại Khánh đã chạy không thấy bóng dáng.
Hoắc Đại Khánh nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đã tỉnh lại, trái tim lập tức như được lấp đầy.
Nhưng mà miệng vẫn không nhịn được lẩm bẩm:
“Tên nhóc thối này, cuối cùng cũng tỉnh, con có biết cha và mẹ con đã lo lắng cho con muốn chết bao nhiêu ngày hay không… Sợ con ngủ mãi như vậy, cuối cùng không tỉnh dậy…”
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Con rất… Xin lỗi…”
Hoắc Đại Khánh nghe anh nói xin lỗi với mình, thì tức giận:
“Rất xin lỗi cái rắm ấy, con nhanh khỏe lại, cha và mẹ con còn đang đợi con cùng nhau trở về nhà đấy.”
Mà Hứa Đạt Nhạc chạy từ phía sau tới nhìn hai cha con nói chuyện, lại bắt đầu muốn khóc.
Chỉ thấy anh ta mở miệng lắp bắp: “Đoàn trưởng Hoắc… Tất cả chúng tôi đều đang đợi… Đợi anh…”
“Ừm.” Có khả năng là vừa mới tỉnh ngủ còn rất suy yếu, Hoắc Cảnh Xuyên không đủ tinh thần nói xong lại nhắm mắt ngủ mất.
Hứa Đạt Nhạc thấy thế thì không dám khóc nữa, lập tức thu hồi nước mắt.
Sau đó sợ quấy rầy Hoắc Cảnh Xuyên nghỉ ngơi, anh ta và Hoắc Đại Khánh lặng lẽ đẩy cửa đi ra ngoài.
Dưới nhắc nhở của Hoắc Đại Khánh, Hứa Đạt Nhạc biết dáng vẻ của mình hiện giờ rất dọa người, vì thế anh ta nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ.
Chẳng qua khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, để lộ tâm trạng hiện giờ của anh ta muốn bao nhiêu tốt thì có bấy nhiêu tốt.
Đợi Thẩm Nguy mở mắt ra chậm rãi tỉnh lại, thì thấy trước mắt mình có hai gương mặt phóng to, suýt nữa lại bị dọa ngất xỉu.
Chỉ thấy anh ta dùng tay che ngực, ánh mắt tràn ngập lên án nhìn hai người trước mặt:
“Tối muộn không nghỉ ngơi đi, ở chỗ tôi làm gì?”
Thẩm Nguy quyết định ngày mai anh ta sẽ đi tìm chủ nhiệm, xin với ông ấy mua khóa, khóa cửa phòng trực ban của anh ta vào.
Không thể chậm trễ một giây được, nếu không sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị dọa ra bệnh tim.
Hứa Đạt Nhạc cười đê tiện nói: “Đoàn trưởng nhà tôi đã tỉnh.”
“Tỉnh lại là chuyện tốt, để tôi đi xem.” Vừa nghe thấy thế, Thẩm Nguy lập tức ngồi bật dậy muốn đi xem Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng không ngờ bị Hứa Đạt Nhạc ấn lên trên giường: “Bác sĩ Thẩm, đoàn trưởng nhà tôi lại ngủ rồi, ngày mai đi, ngày mai anh lại qua đó.”
Chủ yếu là anh ta sợ Thẩm Nguy quấy rầy đoàn trưởng của anh ta nghỉ ngơi, dù sao người cũng đã tỉnh, hôm nay khám ngày mai khám đều như nhau.
Thẩm Nguy tức giận, nhìn tay anh ta ấn lên tay mình nói: “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
“Anh nghe anh nói kìa, đương nhiên anh là bác sĩ rồi.” Nếu anh ta là bác sĩ mà nói, đừng nói người bệnh, ngay cả anh ta cũng không yên tâm tay nghề của mình.
Sợ chữa cho người bệnh chết đi.
“Vậy buông tay.” Sức lực của tên này rất mạnh, không biết ăn gì lớn lên, ấn cánh tay anh ta không thể nhúc nhích được.
Hoắc Đại Khánh vô cùng lo lắng cho con trai cũng nhanh chóng mở miệng nói: “Đạt Nhạc, mau buông tay, bác sĩ Thẩm còn có chuyện quan trọng cần làm mà.”
Hứa Đạt Nhạc lập tức buông lỏng tay ra, mà Thẩm Nguy nhanh chóng rút tay về.
Anh ta vừa xoa nhẹ cánh tay, vừa đi về phía phòng bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên.
Hứa Đạt Nhạc và Hoắc Đại Khánh ở trong phòng thì lập tức như trùng theo đuôi đi theo sau anh ta.
Còn Vương Quế Anh ngủ ở phòng nghỉ bên cạnh, hai bọn họ vô cùng ăn ý không đi đánh thức bà ấy.
Ngay khi Thẩm Nguy kiểm tra xong chuẩn bị rời đi, Hoắc Cảnh Xuyên mở to mắt tỉnh dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Nguy từ trên xuống dưới.
Mà Thẩm Nguy bị anh nhìn chằm chằm giống y như tên tội phạm thì chột dạ muốn chết, vẫn là Hoắc Đại Khánh thấy bầu không khí quá xấu hổ, kéo anh ta trở về hiện thực.
Đúng vậy, mình nhát gan cái rắm, hiện giờ mình là bác sĩ, anh là người bệnh của mình, phải là anh nghe lời mình mới đúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận