Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 500: Lý Vệ Quốc ghen tị với ông ấy

“Bác Lý, vậy cháu đi trước đây ạ.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì đi theo Vương Quốc An rời đi.
Mà khi Vương Quốc An sắp đến cửa nhà thì quay đầu nhìn Lý Vệ Quốc lộ ra tươi cười đắc ý, còn trùng hợp bị Lý Vệ Quốc thấy được.
Chuyện này khiến Lý Vệ Quốc tức tới mức muốn cởi chiếc giày cỡ 42 trên chân ra ném vào mặt to của ông ấy.
Lưu Thúy đang làm đế giày trong phòng mắt trái vẫn luôn giật giật, từ buổi sáng đã giật không ngừng, chuyện này khiến trong lòng bà ấy hơi tò mò.
Rốt cuộc là nhà bà ấy có chuyện vui gì, có thể khiến hỉ thước tới cửa, mí mắt bà ấy còn giật giật.
Vừa mới thất thần không chú ý tới kim trên tay nên đâm trúng ngón tay mình, bà ấy đau tới mức lập tức trở lại hiện thực.
Cũng may đâm không sau, chỉ đau một chút, mấy giọt máu trên ngón tay bị Lưu Thúy dùng khăn tay lau sạch sẽ.
Khi bà ấy dùng kim cọ mấy cái lên tóc, chuẩn bị làm giày tiếp thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà ấy cho rằng lão già Vương Quốc An lại quên đồ, quay trở về lấy.
Vì thế Lưu Thúy nhanh chóng bỏ đồ trên tay xuống, đi ra ngoài.
Bà ấy còn chưa nhìn thấy người, đã bắt đầu mở miệng hét lên:
“Lão già này, lần này lại quên cầm thứ gì, không biết tính cách hay quên này của ông khi nào mới sửa được...”
“Khụ khụ.” Vương Quốc An mới tiến đến cửa còn chưa kịp nói chuyện nhìn thấy Lưu Thúy phá hủy hình tượng của mình trước mặt Lục Hướng Noãn như vậy, sợ lát nữa bà ấy lại nói mấy lời không nên nói, ông ấy vội vàng che miệng điên cuồng ho khan.
“Cha bị bệnh ạ?” Lục Hướng Noãn nghe thấy tiếng ho khan của ông ấy, trong giọng nói xen lẫn quan tâm bản thân cũng chưa phát hiện ra.
“Không sao, chỉ không cẩn thận bị sặc thôi.” Vương Quốc An không được tự nhiên nói.
Lúc này Lưu Thúy phát hiện người đứng phía sau Vương Quốc An là con gái trong khoảng thời gian này bà ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, bà ấy lập tức vui sướng muốn chết.
Coi Vương Quốc An như không khí, chỉ thấy Lưu Thúy tiến lên nắm chặt lấy tay Lục Hướng Noãn, dẫn cô đi vào phòng:
“Mau vào trong phòng, vừa vặn thử đôi giày bông mẹ mới làm cho con xem, nhìn xem có vừa không.”
Mà Lục Hướng Noãn muốn đẩy tay ra, nhưng không biết vì sao lại không nỡ, thậm chí nghe Lưu Thúy mở miệng lải nhải, cô không cảm thấy phiền chút nào.
Thậm chí thêm lần nữa cũng được.
Mà Vương Quốc An mím môi nhìn bóng dáng hai người, ngay sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà còn chưa đi vào phòng, đã bị Lưu Thúy chặn ở ngoài cửa.
“Bà làm gì thế, mau để tôi đi vào.” Ánh mắt Vương Quốc An hơi bất mãn nhìn Lưu Thúy trước mặt, mở miệng nói.
Lưu Thúy cũng không nghe lời ông ấy, mà nói với ông ấy:
“Đi vào làm gì, nhanh trở về đi làm đi. Khi tan làm trở về thì gọi Dược Phú và vợ thằng bé tới, nhân lúc Hướng Noãn ở đây, hôm nay tới nhà náo nhiệt một chút.”
“Ừm.” Vương Quốc An ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh, nói một tiếng với Lục Hướng Noãn trong phòng, sau đó ông ấy đạp xe rời đi.
Lý Vệ Quốc bị Vương Quốc An chọc tức đang chuẩn bị về nhà, kết quả thấy được lão già Vương Quốc An đi từ sân ra.
Ông ấy tiến lại gần nhìn, phát hiện vẻ mặt Vương Quốc An hơi ủ rũ, là hàng xóm nhiều năm, ông ấy không cần nghĩ cũng đoán được chắc chắn lại bị bà già Lưu Thúy kia mắng.
Lý Vệ Quốc nghĩ tới đây, thì cảm thấy vô cùng vui sướng, không vui nghẹn trong lòng cuối cùng cũng phát tiết ra.
Chỉ thấy vẻ mặt ông ấy vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Vương Quốc An, nói:
“Lão Vương, con gái ông nhớ ngày đêm cuối cùng cũng tới thăm ông, ông không ở nhà với con gái, muốn đi đâu thế?”
Dù sao hai bọn họ hay nói với nhau như vậy nhiều năm, cũng đã quen, hơn nữa cãi nhau ầm ĩ qua đi, hai người vẫn là anh em tốt.
Vương Quốc An nghe ông ấy nói như vậy, cũng không cam lòng yếu thế đáp trả:
“Không thấy bây giờ tôi phải đi làm sao, đôi mắt có vấn đề mà nói thì bảo vợ già nhà ông dẫn ông đến bệnh viện khám bác sĩ đi.”
Nghe giọng điệu này, xem ra hôm nay bị khinh bỉ không ít, Lý Vệ Quốc nghĩ thầm.
Thấy mục đích của mình sắp đạt được, hôm nay ông ấy không tốn nhiều miệng lưỡi với Vương Quốc An nữa:
“Lão già này ông uống thuốc súng à, hung dữ như vậy. Tôi không nói chuyện với ông nữa, tự ông chơi đi.”
Lý Vệ Quốc nói xong thì nhanh chóng về nhà, nhân tiện còn đóng cửa sân nhà mình vào, sợ muộn một chút Vương Quốc An sẽ nhào lên đánh ông ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận