Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 847: Sợ Vợ

Quả nhiên là chuyện Lục Hướng Noãn sai bảo, Hoắc Cảnh Xuyên đều sẽ đồng ý.
Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên ngoan như vậy, thì kiễng chân dán sát lại gần mặt anh, hôn anh một cái.
Trong đầu Hoắc Cảnh Xuyên lập tức như có pháo hoa nổ tung, ngay sau đó kịp phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy cô rồi khiến nụ hôn này dần sâu hơn.
Ngay khi Lục Hướng Noãn sắp bị anh hôn đến sắp không thở nổi, Hoắc Cảnh Xuyên mới lưu luyến buông cô ra, chẳng qua đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cô.
Lúc này trên mặt Lục Hướng Noãn tràn ngập đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng nóng lên theo, chỉ thiếu mềm nhũn thành bãi nước, té ngã trong lòng anh.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn nghiêm túc nói: “Vợ à, anh rất thích em.”
Lúc này Lục Hướng Noãn cũng ổn định lại, cô hờn dỗi nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên, không nói chuyện, xoay người đến phòng bếp đóng gói ba phần bánh sơn tra.
Hoắc Cảnh Xuyên là trùng theo đuôi nên đương nhiên đi theo sau.
Lục Hướng Noãn đóng gói ba phần bánh sơn tra này là tặng cho Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương, cùng với Trương Cải Liên vợ chính ủy.
Chủ yếu là ở khu đại viện này, trước mắt Lục Hướng Noãn chỉ quen có mấy người như vậy.
Hơn nữa ấn tượng của cô đối với ba người này còn tính là tốt, đặc biệt là Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương.
Khi đi đưa bánh sơn tra, Hoắc Cảnh Xuyên đi cùng với Lục Hướng Noãn, hai vợ chồng son đến nhà Hồ Ái Hương cách nhà bọn họ gần nhất.
Khi hai bọn họ đến, hai vợ chồng Hồ Ái Hương và Lưu Quốc Diệu đang ăn cơm.
Hai vợ chồng Hồ Ái Hương nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn tới đây, thì nhanh chóng đặt đũa trong tay xuống, dẫn hai người vào nhà ngồi.
“Ăn chưa? Chưa ăn thì ăn một ít đi.” Hồ Ái Hương nói xong thì muốn đến phòng bếp cầm đũa.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng mở miệng uyển chuyển từ chối:
“Chị dâu, không cần phiền phức như vậy, vừa rồi khi tới hai bọn em đã ăn cơm xong. Lần này bọn em tới là đưa bánh sơn tra, đặc biệt đưa tới cho anh chị nếm thử.”
Đây còn là Hoắc Cảnh Xuyên mà cô ấy quen sao?
Đây là lần đầu tiên Hồ Ái Hương nghe thấy anh nói nhiều như vậy, trong lúc nhất thời hơi kinh hãi.
Trái lại Lưu Quốc Diệu ở bên cạnh không nghĩ nhiều như cô ấy, anh ta vừa nghe là Lục Hướng Noãn làm, trong miệng điên cuồng chảy ra nước bọt, không chút khách sáo nhận lấy túi đồ trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Không phải anh ta thèm, là tay nghề của Lục Hướng Noãn thực sự quá tốt, Lưu Quốc Diệu vất vả nhiều năm như vậy ngoại trừ ăn, thì không có yêu thích đặc biệt nào.
Lúc này Hồ Ái Hương cũng thoáng hoàn hồn, nhìn người đàn ông của mình vì đồ ăn mà không có chút tiền đồ nào, cô ấy cảm thấy hơi mất mặt muốn đá anh ta ra khỏi nhà.
“Tay nghề của Hướng Noãn chắc chắn là ngon, không cần phải nói.” Khi Hồ Ái Hương nói chuyện còn đạp Lưu Quốc Diệu một cái.
Lưu Quốc Diệu đau tới mức muốn kêu to, kết quả sau khi thấy ánh mắt uy hiếp của vợ, thì nuốt trở về, giả vờ cười phối hợp nói:
“Được rồi được rồi, ngày nào rảnh hai đứa tới nhà tôi ăn cơm, để chị dâu bộc lộ tài năng.”
Vợ anh ta đá đúng là tàn nhẫn, chân anh ta sắp bị đá gãy mất…
Lục Hướng Noãn nhìn hành động của hai người, cười đồng ý.
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên ở đây nói chuyện với hai người một lát, mới rời đi.
Mà Hồ Ái Hương biết Lục Hướng Noãn còn đi tặng đồ cho Trình Hiểu Yến và Trương Cải Liên, cho nên không giữ bọn họ lại.
Cô ấy tiễn vợ chồng son Lục Hướng Noãn tới cửa, sau khi nhìn hai bọn họ đi xa, cô ấy mới xoay người đi về.
Mà Lưu Quốc Diệu đã gấp không đợi nổi mở túi giấy dầu ra, nhìn bánh sơn tra xếp ngay ngắn, anh ta gấp không đợi nổi ăn một miếng.
Đôi mắt lập tức sáng lên, ăn ngon ăn ngon, Lưu Quốc Diệu vừa ăn vừa gật đầu.
Mà Hồ Ái Hương trở về thì thấy cảnh này, cô ấy tiến lên véo tai Lưu Quốc Diệu.
“Vợ… Vợ… Đau đau đau…” Lưu Quốc Diệu lập tức cảm thấy bánh sơn tra trong tay không còn thơm.
“Hôm nay biết sai chưa.”
“Đã biết, đã biết.” Tuy Lưu Quốc Diệu nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta căn bản không biết mình sai ở đâu, chẳng qua việc cấp bách vẫn là dỗ vợ xong lại nói.
Hồ Ái Hương nghe thấy đáp án cô ấy muốn nghe, mới buông tay ra, lúc này lỗ tai của Lưu Quốc Diệu mới được giải thoát, nhưng mà lỗ tai đã đỏ rực.
Lưu Quốc Diệu không rảnh lo xoa lỗ tai, anh ta cầm lấy bánh sơn tra nhét vào miệng Hồ Ái Hương:
“Vợ à, ăn ngon đúng không.”
Hồ Ái Hương nhai nuốt theo bản năng, chua chua ngọt ngọt rất hợp khẩu vị của cô ấy, nên gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận