Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 713: Về đơn vị

Thạch Hồng Ngọc bị vạch trần gương mặt trắng bệch, cắn môi nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
Vương Hiểu Linh cười mỉa nói: “Giả vờ đi, tôi xem cô có thể giả vờ đến khi nào.”
“Tôi không nghe hiểu cô nói gì, nếu các cô còn vu oan hủy hoại thanh danh của tôi như vậy, tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng đòi công bằng.”
Thạch Hồng Ngọc nói xong, thì chạy trối chết rời đi.
“Chị Vương uy vũ.” Đôi mắt của Lý Bình sáng lấp lánh nhìn Vương Hiểu Linh.
“Nghịch ngợm.” Vương Hiểu Linh vỗ đầu cô ấy.
Nhưng mà xong việc, Vương Hiểu Linh còn đặc biệt chạy tới nhà Lục Hướng Noãn, dặn dò Lục Hướng Noãn đề phòng người phụ nữ Thạch Hồng Ngọc kia.
Lục Hướng Noãn nhìn Vương Hiểu Linh cảm xúc kích động như vậy, thản nhiên nói:
“Là của cô, người nào cũng không thể đoạt đi được, không phải của cô, cô cưỡng cầu cũng không có tác dụng.”
Nếu Hoắc Cảnh Xuyên thật sự dễ dàng bị Thạch Hồng Ngọc mê hoặc, vậy cô cần xem lại tình cảm của hai bọn họ lần nữa.
Vương Hiểu Linh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, lập tức nghẹn họng.
Nhưng mà sau này cô ấy suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy những lời Lục Hướng Noãn nói rất có lý.
Hoắc Cảnh Xuyên ngồi xe liên tục mấy ngày cuối cùng cũng xuống xe.
Mà Vương Chí Cường nhận được tin từ sớm sáng sớm đã đến ga tàu hỏa đợi.
Đồng thời phía sau còn có Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim sống chết đi theo.
“Sao đoàn trưởng Hoắc còn chưa ra, chỉ đạo viên Vương, có phải anh nhớ nhầm thời gian không?”
Hứa Đạt Nhạc tìm một vòng, cũng không phát hiện bóng dáng Hoắc Cảnh Xuyên.
“Sao có chuyện đó được, tên Vương Giải Phóng kia đặc biệt gọi điện cho tôi nói mà. Đợi thêm một lát đi, có lẽ xuống xe muộn cũng không biết chừng.”
Trong lòng Vương Chí Cường cũng rất sốt ruột, anh ta không đủ chiều cao chỉ có thể kiễng chân tìm kiếm bóng dáng Hoắc Cảnh Xuyên trong đám người.
“Đoàn trưởng Hoắc ở đó.”
Đột nhiên Lưu Học Kim thấy được Hoắc Cảnh Xuyên hạc trong bầy gà, anh ta kích động tới mức nhanh chóng kéo tay áo của Vương Chí Cường.
Vương Chí Cường và Hứa Đạt Nhạc cùng nhìn về phía đó, phát hiện đúng là anh thật.
Người này gọi to hơn người trước gọi Hoắc Cảnh Xuyên, liên tục vẫy tay với anh.
Rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên cũng nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của bọn họ, cho nên xách đồ đi về phía bọn họ.
Khi đám Vương Chí Cường nghe được chân của Hoắc Cảnh Xuyên đã khôi phục còn có chút không tin, ngay cả lần này tới đón người, trong lòng mọi người đều ôm thái độ hoài nghi.
Dù sao lúc ấy Hoắc Cảnh Xuyên bị thương, chuyên gia có quyền uy nhất ở Bắc Kinh còn lắc đầu không chữa được.
Mà từ lúc anh trở về đến bây giờ còn chưa tới nửa năm, chân đã khỏi rồi sao?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy không có khả năng.
Chẳng qua khi đám Vương Chí Cường thấy được Hoắc Cảnh Xuyên đi đường không khác bình thường lắm, lúc này mới tin.
Hứa Đạt Nhạc càng tiến lên trước ôm chân Hoắc Cảnh Xuyên khóc to:
“Hu hu hu… Đoàn trưởng Hoắc, cuối cùng anh cũng trở lại… Bọn em đều nhớ anh muốn chết…”
Tuy Lưu Học Kim không khoa trương như Hứa Đạt Nhạc, nhưng cũng im lặng đứng một bên chảy nước mắt.
Người xung quanh đều bị tiếng gào khóc của Hứa Đạt Nhạc hấp dẫn tới, cả đám người đều tò mò nhìn mấy bọn họ.
Vương Chí Cường sợ mất mặt, nhanh chóng dùng giọng điệu ra lệnh kéo Hứa Đạt Nhạc đang ôm Hoắc Cảnh Xuyên khóc dậy.
Hứa Đạt Nhạc ổn định lại tâm trạng và Lưu Học Kim rất có nhãn lực nhận lấy hành lý trên tay Hoắc Cảnh Xuyên khoác lên lưng mình.
Còn Vương Chí Cường cũng tiến lên đấm ngực Hoắc Cảnh Xuyên một cái: “Người anh em tốt.”
Chỉ một câu này, là đủ rồi.
Vương Chí Cường là mượn xe trong đội tới đây đón Hoắc Cảnh Xuyên, đương nhiên là anh ta không biết lái.
Lái xe là Hứa Đạt Nhạc, nếu không khi Vương Chí Cường bị một đám người vây quanh ầm ĩ nói muốn đi đón Hoắc Cảnh Xuyên, lại dễ dàng lựa chọn Hứa Đạt Nhạc.
“Sư trưởng Lưu ở đâu?” Đây là câu đầu tiên của Hoắc Cảnh Xuyên khi lên xe.
“Có lẽ là ở văn phòng của anh ấy.” Vương Chí Cường có chút không chắc chắn lắm nói.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì nhắm mắt chợp mắt.
Nhưng Vương Chí Cường nhìn Hoắc Cảnh Xuyên có thể đi lại bình thường, không kìm nén nổi tò mò nên hỏi ra:
“Lão Hoắc, tôi tò mò chân của anh là do ai chữa khỏi, chuyên gia Bắc Kinh còn không chữa được, vậy mà anh về quê có thể chữa được, chuyện này quá thần kỳ.
Nếu thật sự là như vậy mà nói, đám thương binh xuất ngũ trong đoàn chúng ta trở về có thể được cứu rồi.”
“Ăn một củ nhân sâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận