Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 852: Đào giếng trong nhà 3

Ngoại trừ chuyện này ra, còn có món cà chua xào trứng gà, Lục Hướng Noãn cũng đánh sáu bảy quả trứng, chẳng qua lần này Hồ Ái Hương không mở miệng nói chuyện.
Đào giếng là công trình lớn, tuy cộng thêm cả Hoắc Cảnh Xuyên thì có tám chín người, mãi đến buổi tối cũng chưa làm xong, tiến trình chỉ mới có một phần.
Lưu Quốc Diệu xách theo chai rượu tới, cũng gươm quý không bao giờ cùn xắn tay áo lên gia nhập vào đội ngũ đào giếng.
Ngay khi bọn họ đào đến khí thế ngất trời, Lục Hướng Noãn ra ngoài bảo bọn họ dừng tay:
“Cơm đã nấu xong, mọi người mau vào nhà rửa tay ăn cơm thôi.”
Đám Lưu Học Kim buổi chiều đã ăn bánh sơn tra và chè đậu xanh thực sự ngượng ngùng gây thêm phiền phức cho đoàn trưởng, cho nên mấy người ăn ý chuẩn bị rời đi.
Ngay khi bọn họ nhấc chân muốn rời đi, Hoắc Cảnh Xuyên biết rõ ý nghĩ trong lòng mấy bọn họ, dùng giọng điệu nửa ra lệnh giữ đám Lưu Học Kim ở lại.
Lục Hướng Noãn ở trong phòng bếp bận rộn lâu như thế, chắp vá lung tung với Hồ Ái Hương làm mười mấy món ăn, thịt khô gà khô thỏ khô trong nhà đều dùng hết, bày tràn ngập một bàn đầy.
Món ăn nhiều, phân lượng nhiều, đĩa trong nhà không đủ dùng, Lục Hướng Noãn còn đặc biệt mượn máy cái đĩa nhà Hồ Ái Hương dùng.
Mà màn thầu cô và Hồ Ái Hương hấp, trên bàn cơm không có chỗ để, cuối cùng nhét vào tay mỗi người một cái, sau đó đặt màn thầu dư lại lên bàn.
Người nào không đủ ăn, lại lấy.
Ngoài ra trong phòng bếp còn có một nồi canh chua cay dùng cà chua, trứng gà, bánh phở, tảo tía, tép riu nấu chưa bưng lên.
Mười món ăn chính trên bàn, đừng nói là đám Lưu Học Kim bị dọa sợ, ngay cả Lưu Quốc Diệu cũng nhìn đồ ăn trên bàn mà giật mình.
Nhiều như vậy sao?
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, cơ thể Lưu Quốc Diệu vẫn vô cùng thành thật.
Anh ta nhìn đồ ăn trên bàn, trùng thèm ăn bị câu ra, suýt nữa còn chảy nước dãi, ngay sau đó không hề nghĩ ngợi gắp khoai lang đỏ ngào đường gần anh ta nhất.
Khoai lang đỏ, nhà Lục Hướng Noãn “không có”, là Hồ Ái Hương nghe nói cô muốn làm món này, đặc biệt về nhà cầm mấy củ lại đây, xem như tài trợ.
Chẳng qua là Lưu Quốc Diệu ăn không biết vì sao hơi dính răng.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy thì không nói chuyện, mà cầm đũa gắp một miếng khoai lang đỏ, cho vào trong bát nước bên cạnh một lát mới cho vào miệng.
Lưu Quốc Diệu thấy thế, lập tức biết được vừa rồi mình ăn không đúng cách.
Nhưng mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không ngượng ngùng gì, trái lại cầm đũa ăn theo cách Lục Hướng Noãn mới ăn, cho vào nước mới ăn.
Bên ngoài giòn trong mềm, ngọt mà không ngấy, là ấn tượng đầu tiên của Lưu Quốc Diệu đối với món ăn này, ăn một miếng không đủ hắn còn ăn miếng thứ hai.
Những người khác thấy thế, đều ra dáng ra hình cầm đũa gắp một miếng.
Khoai lang đỏ ngào đường vào miệng, đôi mắt của Lưu Học Kim sáng lên, anh ta lập tức bị món ăn này bắt lấy, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn khen:
“Chị dâu, ăn thật ngon.”
Lục Hướng Noãn nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Lưu Học Kim cười đôi mắt tít lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên ngồi gần Lục Hướng Noãn thấy Lưu Học Kim cười xán lạn với vợ anh như vậy, trong lòng rất khó chịu, muốn kéo anh ta ra ngoài đánh một trận.
Lúc này Lưu Học Kim đang ăn hăng say căn bản không biết mình bị đoàn trưởng của anh ta ghi hận.
Tuy Lục Hướng Noãn nấu một bàn khoai lang đỏ ngào đường, nhưng nhiều người ăn như vậy, mỗi người gắp mấy miếng đĩa khoai lang đỏ nhanh chóng hết sạch.
Miếng khoai lang đỏ cuối cùng bị Hoắc Cảnh Xuyên gắp lấy, không coi ai ra gì đặt vào bát Lục Hướng Noãn.
Những người khác nhìn dáng vẻ thương vợ của Hoắc Cảnh Xuyên, đều cúi đầu cười không nói chuyện.
Có đoạn nhạc đệm này, Lưu Học Kim và mấy chiến sĩ khác không còn câu nệ như vừa rồi, trong lúc nhất thời trên bàn cơm náo nhiệt hơn.
Khi Lưu Quốc Diệu tới có mang theo một chai rượu đến, Lục Hướng Noãn sợ không đủ uống, lại về phòng cầm một chai, là chai rượu Hồng Tinh rẻ nhất trong không gian của cô nhưng đổi sang đóng gói ở thời đại này.
Lưu Quốc Diệu thấy rượu thì đôi mắt sáng lên, anh ta nhận lấy chai rượu trong tay Lục Hướng Noãn, rót một chén cho mình trước, uống vào, ngay sau đó mới rót đầy cho những người khác.
Đám Lưu Học Kim nhìn dáng này của Lưu Quốc Diệu, sợ tới mức trực tiếp đứng bật dậy.
Để lãnh đạo rót rượu cho bọn họ, bọn họ không có mặt mũi đó.
Vẻ mặt Lưu Quốc Diệu không vui nhìn bọn họ:
“Hiện giờ là thời gian ăn cơm, mọi người mau ngồi xuống cho tôi, đừng để tôi nổi giận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận