Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 539: Thu dọn

Mà Vương Giải Phóng và Lưu Nhị Đào cũng nhanh chóng đuổi theo, trong phòng chỉ còn lại mình Lục Hướng Noãn, cô không chống đỡ được cơn buồn ngủ cho nên lại ngủ mất.
Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn không ngủ, cho nên khi Vương Quế Anh vừa về đến cửa anh đã nghe được động tĩnh.
“Mẹ?”
“Lão tam, lát nữa mẹ lại nói với con.” Vương Quế Anh dựa vào cửa sổ thét to, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Khi bà ấy nhìn thấy Hoắc Đại Khánh đang nằm ngủ say trên giường đất, bà ấy tiến lên nắm lấy lỗ tai ông ấy gọi ông ấy tỉnh dậy.
“Bà già, tôi đang ngủ ngon mà, bà gọi tôi làm gì?” Lúc này Hoắc Đại Khánh vô cùng tức giận.
Đúng thật là, ông ấy trêu chọc ai chứ, hiện giờ trong lòng Hoắc Đại Khánh còn đắng hơn hoàng liên, nhưng ông ấy không nói.
“Nhanh đi viết thư giới thiệu đi, nhanh lên.” Khi Vương Quế Anh nói chuyện, đã chuẩn bị sẵn giấy và bút cho ông ấy.
Còn con dấu của đại đội Hồng Kỳ thì dễ nói, buộc trên thắt lưng của Hoắc Đại Khánh, Vương Quế Anh vươn tay là lấy được.
“Tối muộn rồi viết thư giới thiệu làm gì, bà già, bà muốn đi đâu?” Hoắc Đại Khánh nắm lấy bút, nhưng chậm chạp không chịu viết.
Viết thư giới thiệu cũng được, nhưng cần có cớ, đặc biệt là khoảng thời gian này làm chặt như vậy, Hoắc Đại Khánh càng thêm cẩn thận, cho dù là người trong nhà cũng không ngoại lệ.
“Lão già này, bảo ông viết thư giới thiệu ông lề mề như thế làm gì, thanh niên trí thức Lục người ta phát sốt, sốt rất nghiêm trọng, cần nhanh chóng đưa tới bệnh viện…”
“Được.”
“Nhanh như vậy ư?” Vương Quế Anh còn chưa nói hết câu, Hoắc Đại Khánh đã viết xong thư giới thiệu, thậm chí còn đóng dấu lên.
Thực ra là Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy mấy chữ thanh niên trí thức lục, tay đã lập tức viết luôn.
“Nhanh đi thôi.” Hoắc Đại Khánh vội vàng mặc quần áo, xuống khỏi giường đất, thấy bà già vẫn còn sửng sốt thì không ngừng thúc giục.
Bà già đi một mình, Hoắc Đại Khánh có chút không yên tâm.
“Được, ông đi lấy xe bò trước đi, tôi đi lấy tiền.” Vương Quế Anh dặn dò.
Không biết nằm viện như vậy cần bao nhiêu tiền, Vương Quế Anh không biết nên mang hết tiền trong nhà đi, nhưng mà sợ rơi nên bà ấy nhanh chóng thay quần lót của ông già nhà bà ấy.
Bởi vì bên trong quần lót của ông ấy có túi.
Vương Quế Anh kéo khóa kéo xong lúc này mới yên lòng, nhưng mà sợ lão tam lo lắng cho nên bà ấy nhanh chóng đi báo cáo tình hình với Hoắc Cảnh Xuyên.
Chẳng qua bà ấy chậm một bước, bởi vì Vương Giải Phóng đã nói trước bà ấy.
Hoắc Cảnh Xuyên lấy 100 tệ dưới gối đầu ra giao cho Vương Giải Phóng, bảo anh ta đến lúc đó đi theo, hiện giờ chân anh bị thương không tiện lắm.
Sao Vương Giải Phóng có thể nhận tiền của anh, vì thế nhanh chân chạy mất.
Hoắc Cảnh Xuyên không có biện pháp đưa tiền cho mẹ anh, thuận tiện đưa cho ít phiếu gạo cả nước.
Dù sao nằm viện cần ăn cơm, cơ thể của cô gái nhỏ cũng cần dinh dưỡng.
Vương Quế Anh cầm tiền ra cửa bước chân khẽ phiêu phiêu, khi cầm 100 tệ trong tay cảm thấy có chút không chân thật.
“Mẹ, tối muộn như vậy mẹ đi đâu thế ạ?” Lưu Chiêu Đệ nghe thấy động tĩnh, đứng dậy khoác áo đi ra.
“Mẹ phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, vợ lão đại, trong khoảng thời gian này cha con và lão tam làm phiền con, lương thực trong nhà không đủ thì đến chỗ hầm của mẹ lấy.” Vương Quế Anh giao chìa khóa cho Lưu Chiêu Đệ.
“Mẹ, như vậy đâu được, mẹ mau cất đi, em chồng và cha mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.” Lưu Chiêu Đệ lập tức đẩy chìa khóa trở về.
“Được rồi, đợi mẹ trở về lại nói.” Dứt lời bà ấy rời đi, bởi vì trong lòng bà ấy sốt ruột, sốt ruột muốn chết.
May mà Lục Hướng Noãn gầy, nếu không mình Vương Quế Anh không cõng nổi.
Sợ trên đường lạnh, khi Vương Quế Anh ôm Lục Hướng Noãn còn không quên đắp chăn lên người cô.

Chỉ sợ bệnh của cô lại nghiêm trọng.
Vương Giải Phóng và Lưu Nhị Đào đi trước dẫn đường, Hoắc Đại Khánh thì vung roi trong tay đánh xe bò.
Khoảng hơn một tiếng sau, dưới nỗ lực của mấy người cuối cùng cũng tới bệnh viện.
Vương Diễm Phân vừa thấy chồng bà ấy còn có tên nhóc Vương gia đều tới đây, thì nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Kết quả không đợi bà ấy mở miệng, thì nghe Vương Giải Phóng kêu lên: “Cô út, cứu mạng.”
Lúc này Vương Diễm Phân mới chú ý tới phía sau Vương Giải Phóng còn có người, khi bà ấy nhìn thấy Lục Hướng Noãn trong mắt hiện lên kinh diễm.
Nghĩ tới mình sống sắp hơn nửa đời người, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, Vương gia bọn họ đúng là có phúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận