Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 141: Tìm hiểu

Lục Hướng Noãn không nghĩ tới trong chuyện này còn có chuyện như thế, đứa bé thông minh không sai, cho nên ân oán giữa cô và đứa bé xóa bỏ.
Nếu còn có lần kế tiếp, vậy thì đừng trách cô không khách sáo với cậu bé.

Mọi người lấy lại tinh thần cũng nhanh chóng xin lỗi Lục Hướng Noãn, nếu không phải hôm nay đại đội trưởng tới đây, bọn họ thật sự đã đổ oan cho cô.
Hoắc Đại Khánh vừa thấy không còn chuyện gì, thì nhanh chóng rời đi, dù sao cả ngày hôm nay chỉ ăn hai cái bánh bột ngô, sắp đói chết ông ấy.
Ông ấy đi nhanh tới mức Lục Hướng Noãn muốn gọi ông ấy cũng không gọi kịp, chỉ trong nháy mắt ông ấy đã không thấy bóng dáng, Lục Hướng Noãn chỉ có thể chậc chậc nhìn mọi chuyện, hối hận vừa rồi không ngăn ông ấy lại.
Như vậy còn phải làm phiền mình đi qua một chuyến.
Mọi người bảo Lục Hướng Noãn ở đây đợi bọn họ một lát, sau đó để lại mấy đứa bé trong nhà rồi chạy về.
Mà Vương Cẩu Đản biết mình sai nhìn Lục Hướng Noãn trước mặt, lấy hết can đảm nói:
“Cháu sai rồi, có thể tha thứ cho cháu không ạ?”
Thường ngày cậu bé thấy cha mình làm như vậy, cứ chọc mẹ cậu bé tức giận sẽ nói hai câu này dỗ mẹ cậu bé, lần nào cũng dỗ mẹ cậu bé vui vẻ.
Thấy Lục Hướng Noãn không nói lời nào, Vương Nhị Nữu sốt ruột, tiến lên kéo tay áo của Lục Hướng Noãn nói:
“Thím, thím tha thứ cho Cẩu Đản đi, cậu ấy biết sai rồi.”
“Em mới gọi chị là gì?” Lục Hướng Noãn cho rằng thính lực của mình có vấn đề, cau mày hỏi.
“Thím ạ.” Vương Nhị Nữu cảm thấy đầu óc của thím này có vấn đề, cô bé nói chuyện to như vậy cũng không nghe thấy được, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đồng tình.
Thôi, dù sao chú đội trưởng cũng đã nói sau này thím ấy là thanh niên trí thức trong đội bọn họ, cô bé sẽ không cho các bạn nhỏ bắt nạt thím ấy.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới nhận rõ vừa rồi mình không bị ảo giác, một thiếu nữ thanh xuân 18 tuổi như cô bị đứa nhóc gọi là thím, thật sự có chút không tiếp nhận được, cô nhanh chóng sửa đúng cô bé:
“Năm nay chị mới 18 tuổi, gọi chị, nếu không chị sẽ không tha thứ cho em, Cẩu Đản đúng không.”
Nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, Vương Nhị Nữu vô cùng ngọt ngào gọi cô là chị.
“Như vậy mới là bé ngoan.” Lục Hướng Noãn thấy cô bé ngoan như vậy, vốn định sờ đầu cô bé một cái, nhưng nhìn thấy đầu cô bé dơ bẩn, thậm chí còn có sinh vật rất nhỏ đang bò, cô lập tức dập tắt ý nghĩ này.
Còn lùi về sau hai bước theo bản năng.
Thật sự là mấy con rận này quá đáng sợ, ngứa ngáy khiến da đầu người ta không chịu nổi, cảm thấy phát cuồng.
Nhưng mà Vương Nhị Nữu không phát hiện ra, trái lại luôn dựa vào người Lục Hướng Noãn, lặp lại hỏi cô có tha thứ cho Cẩu Đản không.
Vừa rồi Lục Hướng Noãn mới tắm xong, cho nên hoảng loạn không ngừng vội nói tha thứ cho cậu bé, lúc này Vương Nhị Nữu mới dừng lại.
“Thanh niên trí thức Lục, vừa rồi đều là bọn thím sai, đây là dưa muối nhà bọn thím muối, cháu mang về ăn đi, ngàn vạn lần đừng khách sáo với bọn thím.” Vương Thúy hóa nhét lọ dưa muối vào tay Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn muốn từ chối cũng không từ chối được.
Những người khác cũng học theo, dù sao vừa rồi bọn họ mới dọa thanh niên trí thức Lục xong.
“Đây là dưa leo trồng trong sân nhà thím, hái cho cháu mấy quả, cháu trở về ăn sống hay muối cũng được.”
“Thím có ít cà chua, rất ngọt, cháu cũng mang về đi.”
“Khoai lang đỏ này, cháu cũng mang về đi.”
Chỉ một lát sau, đồ ăn trên tay Lục Hướng Noãn nhiều tới mức không cầm nổi.
Thật sự không phải cô muốn nhận, là do mọi người quá nhiệt tình, đưa đồ xong là chạy mất, làm hai cô đuổi theo cũng vô dụng.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm mấy thứ này trong lòng, tính toán về khu thanh niên trí thức lại nói.
Kết quả mới đi được hai bước, cà tím trên tay rơi xuống đất, khi Lục Hướng Noãn đang định khom lưng nhặt, Vương Nhị Nữu đã nhặt nó lên.
“Em đưa về giúp chị.” Vương Nhị Nữu nhìn Lục Hướng Noãn không cầm được hết đồ, thì mở miệng giúp đỡ.
Nếu không có ai cô đã cất vào không gian, nhưng một đám nhóc trợn to mắt nhìn cô, cô thật sự không thể làm như vậy.
Cho nên nghe Vương Nhị Nữu nói như thế, cô không hề nghĩ ngợi đưa ít đồ ăn cho cô bé.
“Các cậu trở về đi, lát nữa ăn cơm xong chúng ta lại chơi.” Vương Nhị Nữu vừa dứt lời, đám nhóc kia lập tức chạy không thấy bóng dáng.
“Bọn họ đều nghe lời em ư?” Lục Hướng Noãn suy nghĩ một lát nhìn cô bé.
Đứa bé 11-12 tuổi, đúng là lúc chạy khắp đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận