Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 856: Nổi điên

Đoạn Tiểu Vi vốn tưởng rằng là mấy người phụ nữ nói chuyện bình thường, dù sao bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoại trừ nói linh tinh khắp nơi ra, thì không còn chuyện gì khác.
Mà cô ta thì cảm thấy loại chuyện này trơ trẽn nhất, luôn cảm thấy nói chuyện với bọn họ là hạ thấp cấp bậc của mình.
Ngay khi cô ta không để bụng đi ngang qua, không cẩn thận nghe mấy bọn họ đang thảo luận về Hoắc Cảnh Xuyên, cô ta dừng bước theo bản năng.
Bởi vì cả quân đội này, họ Hoắc còn là đoàn trưởng, chỉ có mình Hoắc Cảnh Xuyên.
“Cuộc sống này là của người ta, đoàn trưởng Hoắc hối hận hay không không liên quan tới cô, tôi thấy vợ của đoàn trưởng Hoắc khá tốt, trông xinh đẹp cũng không yếu ớt, là người biết cách sống.” Quách Vân Chi nói xong thì rời đi.
Cô ấy thực sự không nói lại được đám người này, có loại cảm giác như không phải người cùng đường.
Ngay khi Quách Vân Chi mới đi được hai bước, cánh tay của cô ấy bị người ta nắm lấy, đau đớn khiến cô ấy ngẩng đầu theo bản năng.
Kết quả vừa thấy là con gái nhà sư trưởng Đoạn, Đoạn Tiểu Vi, trong lòng cô ấy thấp thỏm.
Những người khác cũng phát hiện ra Đoạn Tiểu Vi, nghĩ tới những lời bọn họ mới nói, đều chuẩn bị chạy đi nhưng kết quả vẫn bị Đoạn Tiểu Vi gọi lại.
“Hôm nay các cô phải nói rõ chuyện này cho tôi, đừng hòng chạy, nếu không chồng các cô đợi gặp xui xẻo đi.”
Đoạn Tiểu Vi có tự tin này, lúc trước mẹ cô ta Lý Tiểu Điệp sinh cô ta ra, khó sinh chảy rất nhiều máu, vất vả lắm mới bảo vệ được tính mạng, nhưng sau này không sinh được nữa.
Cho nên Đoạn gia chỉ có mình cô ta là con gái, bình thường bị Đoạn Thủ Chính và Lý Tiểu Điệp chiều rất kiêu căng, chỉ cần cô ta nói gì, Đoạn Tiểu Vi đều làm theo.
Rất rõ ràng những người khác cũng biết chuyện này, cả đám chân như rót chì, không dám cử động.
“Đoàn trưởng Hoắc, kết hôn rồi ư?” Gương mặt Đoạn Tiểu Vi xanh mét nói, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt lấy, cho dù móng tay đâm sâu vào làn da, cô ta cũng không cảm nhận được đau đớn.
Hiện giờ trong đầu cô ta đều là chuyện Hoắc Cảnh Xuyên đã kết hôn?
Sao anh có thể như vậy, sao anh dám kết hôn.
Anh kết hôn, vậy cô ta thì sao?
Người cả quân khu này đều biết mình thích anh, vì sao không có ai nói cho cô ta?
Lúc này Đoạn Tiểu Vi cảm thấy mình giống như trò cười, tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta với vẻ chê cười.
Những người khác cô nhìn tôi tôi nhìn cô, nhưng mà không ai dám đứng ra nói chuyện, chẳng qua tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Hàn Tuyết Mai.
Rất rõ ràng là Đoạn Tiểu Vi cũng chú ý tới, vẻ mặt cô ta không chút biểu cảm nhìn Hàn Tuyết Mai:
“Cô nói đi.”
Hàn Tuyết Mai bị điểm tên trong lòng mắng thầm Đoạn Tiểu Vi một lần, sau đó không tình nguyện mở miệng:
“Hình như là vậy…”
Mỉa mai thì mỉa mai, nhưng trong lòng cô ta không muốn đắc tội Hoắc Cảnh Xuyên.
Dù sao chức vụ của chồng cô ta không cao bằng anh, nếu Đoạn Tiểu Vi chạy tới ầm ĩ, đến lúc đó Hoắc Cảnh Xuyên ghim chuyện này lên người mình, vậy thì chồng cô ta chắc chắn sẽ thu thập cô ta.
Nhưng cô ta cũng không đắc tội nổi Đoạn Tiểu Vi.
Hiện giờ Hàn Tuyết Mai bắt đầu hối hận vì sao hôm nay mình lại nhàn rỗi, ngồi nói chuyện với mấy người này.
Rõ ràng là Đoạn Tiểu Vi không có kiên nhẫn, nói chuyện đều là rống ra: “Cái gì mà hình như là vậy, phải thì là phải, không phải thì không phải.”
“Phải.” Hàn Tuyết Mai bị dọa nói ra.
“Hiện giờ cô ta ở đâu?” Đoạn Tiểu Vi hỏi.
Hàn Tuyết Mai biết cô ta mà Đoạn Tiểu Vi nói là ai, cho nên run rẩy nói: “Có lẽ là ở nhà.”
“Nhà ở đâu?”
Đoạn Tiểu Vi thực sự không biết Hoắc Cảnh Xuyên được chia nhà ở đâu, bởi vì trong khoảng thời gian này cô ta đều tập trung vào huấn luyện, căn bản không rảnh suy nghĩ chuyện khác.
Hàn Tuyết Mai nói vị trí nhà Hoắc Cảnh Xuyên cho Đoạn Tiểu Vi, đợi cô ta nói xong Đoạn Tiểu Vi đã không thấy bóng dáng.
Lúc này Đoạn Tiểu Vi đã hoàn toàn mất đi lý trí, hiện giờ trong đầu cô ta đều là chuyện Hoắc Cảnh Xuyên đã kết hôn.
Cô ta không cam lòng, rõ ràng là cô ta thích anh trước.
Quách Vân Chi nhìn Đoạn Tiểu Vi nổi giận đùng đùng rời đi, thì biết cô ta đến nhà đoàn trưởng Hoắc gây sự, cô ấy lắc đầu với Hàn Tuyết Mai:
“Lần này cô gây ra họa lớn rồi.”
Rất rõ ràng là Hàn Tuyết Mai cũng biết, chẳng qua muốn cô ta thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy là chuyện không có khả năng:
“Không phải là lỗi của mình tôi, các cô cũng nói mà, đoàn trưởng Hoắc muốn trách các cô cũng có phần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận