Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 545: Ăn lẩu

Lục Hướng Noãn lập tức tiến vào trong không gian, phát hiện đúng là vậy, nhìn Phú Quý dựa vào bên cạnh linh tuyền, bộ lông của nó sáng bóng, Lục Hướng Noãn nhìn thôi đã muốn tiến lên vuốt ve.
Xem ra thật sự là nước linh tuyền có tác dụng, hiện giờ Phú Quý nhìn uy phong hơn trước nhiều.
Không biết cho con chó này uống thêm mấy lần, con chó này có thành tinh hay không.
“Phú Quý.”
Vừa nghe thấy giọng của tiểu chủ nhân, Phú Quý nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện thật sự là tiểu chủ nhân, nó vui sướng vẫy đuôi chạy về phía Lục Hướng Noãn.
Cũng may hiện giờ nó còn nhỏ, nếu lại to thêm chút nữa Lục Hướng Noãn sẽ bị nó đẩy ngã, hai người sẽ cùng bị ngã xuống đất.
“Gâu gâu gâu.” Tiểu chủ nhân, Phú Quý đói bụng, Phú Quý đã cả chiều không ăn gì, đói bụng đến mức bụng vẫn luôn sôi ùng ục.
Lúc này nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi tới, nó nhanh chóng đòi đồ ăn.
Lục Hướng Noãn tự biết đuối lý, cho nên cô quyết định hôm nay thêm cơm cho nó, tăng lượng đồ ăn.
Lục Hướng Noãn lấy một con gà rừng vặt sạch lông còn có một miếng thịt heo to trong không gian ra đặt trước mặt nó, Phú Quý không nói hai lời tiến lên ăn.
Lục Hướng Noãn đánh giá nó ăn xong cũng phải mất một lúc nữa, cho nên cô quyết định lấp no dạ dày của mình trước.
Mấy ngày ở bệnh viện mỗi ngày Lục Hướng Noãn chỉ ăn cháo gạo kê, miệng cảm thấy hơi nhạt.
Hơn nữa Vương Quế Anh vẫn luôn ở bên cạnh mình, cô không dám trốn vào không gian ăn đồ ăn ngon, chỉ sợ bà ấy ngửi mùi phát hiện ra gì đó.
Ngoại trừ ăn trái cây, cô thật sự không dám ăn thứ khác.
Hiện giờ vất vả lắm mới được giải phóng, cô phải khen thưởng cho dạ dày của mình mới được, trong khoảng thời gian này nó đã chịu ấm ức rồi.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn muôn màu muôn sắc trong không gian, trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn không chọn được, món nào cô cũng muốn ăn, nhưng cô chỉ có một dạ dày.
Ăn nhiều, đến lúc đó khó chịu cũng là cô.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Lục Hướng Noãn quyết định ăn lẩu, lấy ít hải sản tới ăn, đương nhiên còn không thể thiếu sách bò, lòng vịt, ba chỉ bò cuộn…
Đồ ăn kèm cũng có cả đống, nấm hương, cây cải dầu, đậu phụ phơi khô…
Ngoại trừ món ăn mặn hơi nhiều ra, đồ ăn chay chỉ có một ít, chủ yếu là mang tới cho nhiều món.
Ngoài ra nước cốt là cô mang từ Khánh Thị tới, vị bò cay, cay đến mức trên đầu Lục Hướng Noãn ứa mồ hôi, nhưng cô đều luyến tiếc dừng lại.
Quả thực là càng ăn càng giỏi ăn cay, hiện giờ Lục Hướng Noãn hoài nghi có lẽ cô có dạ dày Tứ Xuyên.
Ngoài ra cô còn lấy bánh dày đường đỏ, bột phấn đậu nành bọc bên trên nước đường đỏ, ăn vào ngọt mà không ngấy.
Lục Hướng Noãn ăn liên tục ba cái mới dừng lại, ăn xong dư lại đều được cô cho vào hộp đóng gói.
Dù sao để trong không gian sẽ không hỏng, cô muốn ăn lúc nào thì ăn.
Giống như thịt, sữa bò gì đó lúc trước mua đều là bán thành phẩm, đặt vào trong lò nấu lại sẽ ăn được.
Rất đơn giản, sở dĩ lúc ấy Lục Hướng Noãn tích trữ nhiều đồ ăn nhanh như vậy, chính là vì nghĩ tới chuyện này.
Cuối cùng không biết ăn bao lâu Lục Hướng Noãn mới dừng lại, ngay cả trà hoa nhài cô cũng uống hai cốc to.
Sau đó cô dẫn theo Phú Quý ra khỏi không gian, Phú Quý nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, kêu to hai tiếng với Lục Hướng Noãn.
“Con ngoan một chút, ngoan thì lần sau mẹ mới cho con vào.” Ít nhất có đôi khi chó trung thành hơn người nhiều.
Phú Quý như nghe hiểu lời cô nói, gật đầu với Lục Hướng Noãn.
Nơi đó rất thoải mái…
Nó muốn luôn ở bên trong đó…
Lục Hướng Noãn nhàn rỗi nhàm chán lại chơi với nó thêm một lát, sau đó mang bản thảo cô đã vẽ xong trước khi sinh bệnh đến nhà Hoắc Đại Khánh.
Nhân tiện còn châm cứu cho lão nam nhân Hoắc Cảnh Xuyên kia, nhưng không phải là lão nam nhân sao, nhiều hơn cô nhiều tuổi như vậy.
Tuy Lục Hướng Noãn không hỏi cụ thể tuổi của anh, nhưng nhìn dấu vết năm tháng tàn phá trên mặt anh có thể lén nhìn ra được một chút, không phải lão nam nhân thì là gì?
Hoắc Cảnh Xuyên 26 tuổi, chính trực tráng niên: “…”
Dám nói anh già, sau này đợi coi…
Lục Hướng Noãn vừa mới ra khỏi cửa, vừa vặn bỏ lỡ với Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều tới nhà cô thăm hỏi.
Nhìn cánh cửa đóng chặt hai người trợn tròn mắt.
“Không phải nói thanh niên trí thức Lục đã trở về rồi sao?” Vương Hiểu Linh xoa đầu mình nghi ngờ nói.
“Hình như đã trở về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận