Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 582: Tuyết rơi

Đám người không thể hiểu được bị chụp mũ này: “… Trong lòng có khổ, nhưng không nói ra được…”
Trong khoảng thời gian này bản thân Vương Giải Phóng cũng biết cấp dưới vất vả, nhưng không có biện pháp, lại không tra ra cái ghế cục trưởng này của anh ta không ngồi được đến cùng.
Vì cái mũ của anh ta bọn họ vẫn phải nhẫn nhịn, chỉ cần không mắng trước mặt anh ta thì không sao.
Nhưng mà khi sắp tan làm, trong lòng Vương Giải Phóng hổ thẹn nên mời đám cấp dưới đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa.
Đám người vui sướng trực tiếp ném Vương Giải Phóng lên cao giữa không trung.
Hoắc Cảnh Xuyên chân bị thương không tiện hiện giờ chỉ có thể để chuyện đào giếng sang một bên.
Sau này lại làm, chỉ mong chân anh có thể nhanh khỏi.
Anh thật sự không đợi kịp một giây, anh rất muốn nhìn thấy cảnh cô gái nhỏ tự mình đồng ý với anh.
Hoắc Cảnh Xuyên thu hồi suy nghĩ này, sau đó ngồi trong sân hóng gió, nhìn Lục Hướng Noãn đọc sách cách đó không xa.
Nhưng thật ra có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo lan tràn đầy trong tim.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới ngày đông chí, trên không đại đội Hồng Kỳ đã có bông tuyết như lông ngỗng bay bay.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất cũng phủ một tầng tuyết thật dày.
Trong lúc ngủ mơ Lục Hướng Noãn bị đông lạnh tỉnh, nhìn trên cửa sổ trắng xóa một vùng, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm có lẽ là tuyết rơi.
Vì thế Lục Hướng Noãn mặc áo bông dài tới đầu gối mình tự tay làm.
Thực ra áo bông này là áo lông vũ trong không gian sửa lại.
Tuy lúc trước cô mua áo lông vũ đều là kiểu bình thường đen thui, nhưng kiểu dáng vẫn không phù hợp với thời đại hiện giờ, vì đề phòng ngộ nhỡ vẫn nên sửa lại một chút.
Áo vô cùng ấm áp, nhưng mà Lục Hướng Noãn sợ lạnh còn mặc áo len đỏ rực, còn có áo ba lỗ lông.
Trên cổ đeo khăn quàng cổ bằng lông thỏ, là Vương Quế Anh làm xong đưa tới, lông xù xù, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm áp thoải mái.
Đương nhiên đeo vào cũng thế.
Trên chân đi đôi giày bông Lưu Thúy làm cho cô, vừa rồi chân còn hơi lạnh lúc này đã ấm áp hơn.
Lục Hướng Noãn bọc mình kín mít mới ra cửa, vừa mở cửa thì cô cảm nhận được lạnh lẽo đánh úp về phía mình.
Quả nhiên mùa đông ở Đông Bắc thật sự rất lạnh, lạnh đến mức Lục Hướng Noãn muốn ném ý nghĩ chơi ném tuyết ra sau đầu.
Lúc này cô chỉ muốn nằm trong chăn, không làm gì ngủ ngon, sự thật chứng minh cô làm rất đúng.
Nhưng mà trước khi lên giường đất, bởi vì lo lắng ngủ lại bị đông lạnh tỉnh nên Lục Hướng Noãn đi làm nóng giường đất trước.
Ngay sau đó cô lấy chăn bông nặng 4 cân trong không gian ra trải lên giường đất.
Nhưng mà làm xong mọi chuyện cô cũng không buồn ngủ, dứt khoát nằm trên giường đất đọc sách.
Chẳng qua cô thường xuyên quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm thời tiết như vậy có lẽ người đàn ông kia sẽ không tới.
Lúc này đường đi đầy tuyết trơn trượt, đừng ngã hỏng đôi chân đang dần khôi phục của anh.
Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, dưới chữa trị bởi y thuật cao siêu của Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên đã vứt xe lăn, có thể chống gậy đi đường.
Chẳng qua tốc độ đi rất chậm, nhưng so với lúc trước đã là tiến bộ rất lớn, chỉ vì chuyện này mấy ngày hôm trước Vương Quế Anh còn khiêng nửa túi lương thực tới đây cảm ơn Lục Hướng Noãn.
Có đôi khi Lục Hướng Noãn thật sự hoài nghi, Vương Quế Anh đưa lương thực cho cô có khả năng dọn sạch nhà bà ấy hay không.
Thật sự chính là nghĩ chuyện gì chuyện đó tới, Hoắc Cảnh Xuyên chống gậy đến đây.

Lục Hướng Noãn nghe thấy tiếng gõ cửa, lề mề một lát mới bò dậy khỏi giường đất.
Sau đó ba bước thành một bước, chân đi đã sắp dạng thẳng chân nhanh chóng ra mở cửa.
Thời gian chỉ mới qua mấy giây ngắn ngủi.
Nhưng mà trong bất tri bất giác, Hoắc Cảnh Xuyên đã quan trọng đến nước này trong lòng cô.
“Lúc này có tuyết rơi, sao anh lại tới đây?” Giống như người vừa rồi nóng vội không phải cô, Lục Hướng Noãn lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên ngày xưa.
“Hôm nay đông chí.”
“Ồ.” Ngay sau đó Lục Hướng Noãn xoay người vào phòng.
Không nghĩ tới thời gian chỉ trong nháy mắt trôi qua nhanh như vậy, đã sắp qua một năm kể từ khi mình đi vào thế giới này, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm.
Giống như đời trước đã cách mình rất xa xôi, nếu có thể lựa chọn lần nữa mà nói, cô vẫn muốn làm Lục Hướng Noãn ở thế kỷ 21.
Chỉ tiếc vĩnh viễn không thể trở về được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận