Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 415: Hoắc Đại Khánh ấm ức

“Cha, mẹ nói rất đúng, lúc trước cha dạy bọn con làm việc phải quang minh lỗi lạc, kết quả cha…” Đoạn phía sau, Hoắc Kiến Quốc không dám nói ra miệng.
Sợ thật sự nói ra, cha anh ta sẽ lục thân không nhận không nói hai lời đuổi đứa con trai này ra khỏi cửa nhà.
Hoắc Đại Khánh thấy con trai vợ hoài nghi, không tin tưởng mình như vậy, trong lúc nhất thời lập tức nổi nóng:
“Cái gì, tôi là loại người như vậy ư, mấy người nghĩ cái gì thế.”
“Tốt nhất là ông không phải như vậy.” Nếu đúng như thế, có lẽ con trai út bảo bối của ông sẽ trở mặt không biết người, Vương Quế Anh nghĩ thầm trong lòng.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ hiểu lầm càng ngày càng sâu, cũng không rảnh lo nổi cáu, nhanh chóng giải thích với bọn họ.
Mọi người nghe thấy thế, lúc này mới cảm thấy hiểu lầm Hoắc Đại Khánh, nhanh chóng xin lỗi Hoắc Đại Khánh.
Nhưng mà đã muộn, Hoắc Đại Khánh người ta phủi bụi đất không tồn tại trên người, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu vào nhà.
Để lại đám người hai mặt nhìn nhau không dám nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Kiến Thiết trung thực mở miệng nói: “Mẹ, cha tức giận, chúng ta phải làm sao đây?”
Nhưng mà Vương Quế Anh làm vợ cũng không chiều ông ấy: “Giận thì làm sao, cứ kệ ông ấy đi, một lát nữa sẽ không sao.”
Sau khi nói xong còn nói thêm: “Các con nên làm gì thì làm chuyện đó đi, đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa.”
Vương Quế Anh nói xong, hai anh em nhanh chóng rời đi.
Hôm nay Lục Hướng Noãn xin nghỉ một ngày, cho nên buổi chiều không đi làm.
Cô nằm trên giường đất nghỉ ngơi đủ, mới xuống khỏi giường đất múc nước, lau sạch sẽ trên người mình.
Lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái tươi mát hơn nhiều.
Nhưng mà cô bận rộn xong, bụng cảm thấy hơi đói.
Lục Hướng Noãn lười tự mình nấu ăn, nên lấy một phần lẩu cay cô đặc biệt mua ở Đông Bắc lúc trước trong không gian ra.
Bên trên rải một tầng tương vừng thật dày, Lục Hướng Noãn chỉ nhìn thôi là đã muốn ăn ngay.
Sau đó cô lại lấy một quả dưa Hami trong không gian ra, rửa sạch sẽ nó thái từng miếng đặt lên bàn.
Đương nhiên trong này còn có dâu tây Lục Hướng Noãn thích ăn, cũng rửa sạch bưng tới, Lục Hướng Noãn ngồi trên giường đất, ăn từng miếng.
Lẩu cay này cô bảo ông chủ cho nhiều ớt cay cho cô, lúc trước khi ông chủ thấy cô là một cô gái gầy yếu, còn đặc biệt tốt bụng bảo cô ớt cay nhà mình rất cay.
Nhưng mà đối với Lục Hướng Noãn rất thèm cay lúc ấy mà nói, thêm ớt cay cô cũng không nói chơi, cho nên cô bảo ông chủ cứ cho thêm ớt cay vào.
Kết quả ai biết bây giờ nhanh vả mặt như vậy, sớm biết sẽ thế này Lục Hướng Noãn nói gì cũng sẽ nghe ông chủ.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nghĩ tới trong không gian còn có bốn năm chục suất lẩu cay Đông Bắc như vậy, cô cảm thấy mình sẽ bị cay nóng làm cho đau ruột.
Nhưng mà ăn cũng đã nghiền, trên người cô xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, Lục Hướng Noãn cảm thấy ra mồ hôi xong thoải mái hơn nhiều.
Cuối cùng cô lấy một chai nước có ga ra, kết thúc bữa cơm này.
Thu dọn chiến trường sạch sẽ xong, cô thuận tiện giặt sạch sẽ quần áo mình thay ra, sau đó lại nằm trên giường đất nghỉ ngơi.
Hiện giờ cô quá lười, một ngày 24 tiếng ước gì 18 tiếng nằm trên giường, ngủ kiểu gì cũng không cảm thấy ngủ đủ.
Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, khoảng thời gian thu hoạch vụ thu này, Lục Hướng Noãn có thể nói là dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, quả thực coi người ta thành súc sinh mà dùng.
Lục Hướng Noãn mệt đến mức xương đau.
Bên này gió đã yên bình, không nghĩ tới bên đại đội thì sắp nổ tung.
Hoắc Đại Khánh cáu kỉnh biết buổi chiều còn có việc cần làm, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức không ăn cơm.
Cho nên khi con dâu cả Lưu Chiêu Đệ bưng cơm đặt lên bàn, Hoắc Đại Khánh thản nhiên bưng bát cơm lên, ngồi xổm trên đất ăn.
Ăn mấy miếng là xong, chẳng qua vừa rồi ông ấy ăn quá nhanh nên bị nấc.
Cuối cùng vẫn là điên cuồng uống một cốc nước sôi để nguội mới đỡ hơn, ngay sau đó ôm máy tách hạt ngô cầm tay đi về phía văn phòng đại đội.
Thứ này thật sự hơi nawnjng, Hoắc Đại Khánh xách theo suốt đường đi tay còn hơi nhức mỏi.
Cũng may con đường không dài lắm, chỉ một lát Hoắc Đại Khánh đã đến văn phòng đại đội.
Kết quả các đội viên ở trong sân còn có trong phòng nghe được động tĩnh, đều như ong vỡ tổ lao về phía Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh suýt nữa bị nhiệt tình của bọn họ dọa sợ.
Thực ra trong lòng ông ấy cũng tự mình hiểu lấy, biết các đội viên như vậy là vì đồ trong tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận