Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 671: Đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên, diễm phúc không cạn

Mà Thạch Hồng Ngọc không nghĩ tới ông trời sẽ rủ lòng thương cô ta như vậy, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ta tràn ngập kinh ngạc vui mừng, ngay sau đó liếc mắt đưa tình nhìn anh.
Mà dạ dày của Hoắc Cảnh Xuyên thì buồn nôn như ăn phân, ngay sau đó rời mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không chớp mắt.
Hoắc Đại Khánh bảo người tìm dây thừng trói Mã Vĩ Danh lại, loại bá vương gia này đại đội Hồng Kỳ bọn họ không thể nhận.
Mấy thanh niên trí thức mới khác nhìn thấy Mã Vĩ Danh bị trói đều vô cùng sợ hãi, cả đám run lẩy bẩy lùi về sau.
Nhưng mà đám Vương Hiểu Linh đâu để bọn họ được như ý nguyện, lập tức tiến lên kéo bọn họ ra.
“Nhát gan cái gì, lúc trước khi đoạt lương thực của chúng tôi, sao các cô không nhát gan đi.”
“Đúng thế.” Đàm Phượng Kiều tiến lên nhổ một bãi nước bọt, một bãi không đủ lại nhổ thêm mấy bãi.
Đám thanh niên trí thức mới giận mà không dám nói gì, sợ người kế tiếp bị đánh là bọn họ.
Mà đám Vương Chí Văn không làm được hành động này, chỉ có thể nghẹn cười nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhưng mà bọn họ đều biết, lần này người nên cảm ơn nhất là Lục Hướng Noãn.
Vương Hiểu Linh nói: “Đại đội trưởng, bọn họ phải trả lại lương thực cho bọn cháu.”
“Thanh niên trí thức Vương, cháu dẫn thanh niên trí thức Hứa đi lấy lương thực bọn họ đoạt về, thuận tiện tính xem bọn họ ăn bao nhiêu lương thực.”
Đám thanh niên trí thức mới vừa nghe Hoắc Đại Khánh nói như vậy, cả đám quấn lấy Thạch Hồng Ngọc hỏi biện pháp, lương thực cầm đi bọn họ sẽ đói chết mất.
Hơn nữa trên người bọn họ cũng không lấy ra được đồ trả đống lương thực kia.
Mà Thạch Hồng Ngọc vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên đương nhiên mắt điếc tai ngơ đối với xin giúp đỡ của bọn họ, trái lại còn hiên ngang lẫm liệt khiển trách bọn họ là thổ phỉ là cường đạo.
Chuyện này khiến đám thanh niên trí thức mới mơ hồ, dù sao lúc trước là cô ta khuyến khích bọn họ đi đoạt lương thực của thanh niên trí thức cũ, hiện giờ lại phủi sạch quan hệ với mình.
Đây rõ ràng là qua cầu rút ván, cho nên bọn họ không chịu, dứt khoát nói hết mọi chuyện ra.
Thạch Hồng Ngọc muốn ngăn cản cũng không kịp, ánh mắt cô ta nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên bên cạnh Lục Hướng Noãn:
“Tôi không có, đều là bọn họ đổ oan cho tôi. Đám thanh niên trí thức cũ đối xử với tôi tốt như vậy, sao tôi có thể làm ra loại chuyện không phải người làm như thế, đại đội trưởng, tôi trong sạch.”
Ánh mắt của Thạch Hồng Ngọc rất trần trụi, chói lọi, người sáng suốt vừa nhìn đã biết cô ta coi trọng Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không ngoại lệ, cô dùng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy được nhỏ giọng nói:
“Đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên, diễm phúc không cạn đâu.”
Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy những lời cô nói thật khó hiểu, anh cũng cảm thấy mình làm chưa đủ tốt ở một số phương diện, nên quyết định lần sau nhất định phải trừng phạt cô thật nặng.
Để cô không còn sức lực nói như thế.
“Đừng quậy, anh chỉ có mình em.”
Thạch Hồng Ngọc nhìn dáng vẻ ve vãn đánh yêu của hai người thì tức muốn chết, móng tay đâm sâu vào thịt cũng không cảm nhận được đau đớn.
Lý Bình và Vương Hiểu Linh còn có Đàm Phượng Kiều tay khoác tay chắn trước mặt Lục Hướng Noãn, miệng mắng thầm người này thật tiện.
Thanh niên trí thức mới không chịu nổi cô ta vu oan cho bọn họ như vậy, rõ ràng là cô ta đưa ra ý này, sau đó xui bọn họ làm như vậy, nếu không bọn họ đâu dám.
Thấy cô ta muốn phủi sạch mọi chuyện, chuyện này khiến bọn họ không thể nhịn, vì thế cả đám tay đấm chân đá với Thạch Hồng Ngọc.
Cuối cùng Thạch Hồng Ngọc không địch lại được mọi người nên bị ăn đánh, bị bọn họ đánh mặt mũi bầm dập.
Mà những người khác chỉ lạnh lùng nhìn cô ta bị đánh, không ai tiến lên giúp đỡ can ngăn.
Dù sao là tự làm tự chịu.
Thanh toán xong, Vương Chí Văn báo cáo kết quả cho Hoắc Đại Khánh: “Đại đội trưởng, bọn họ ăn tổng cộng 5 cân lương thực của chúng tôi.”
Chỉ một ngày một đêm 5 cân lương thực không còn, bọn họ đều là heo sao?
Nếu đổi thành bọn họ mà nói, ăn mặc cần kiệm cũng đủ cho bọn họ ăn hơn nửa tháng.
“Các cô định trả lương thực hay tôi trả các cô về văn phòng thanh niên trí thức? Trả về văn phòng thanh niên trí thức thì phải đến nông trường cải tạo, đến lúc đó cuộc sống chỉ biết càng khổ hơn.”
Hoắc Đại Khánh cho bọn họ hai lựa chọn.
Vừa nghe tới đây, đám thanh niên trí thức mới đều lựa chọn vế trước, chẳng qua bọn họ không có lương thực, cho nên chỉ có thể dùng tiền trả, là dựa theo giá ở chợ đen trả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận