Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 585: Trong nồi vẫn còn, anh ăn đi

Nhưng mà không chịu nổi cơ thể cô lười, đợi ngày nào đó cô rảnh thì hoàn toàn phải xem tâm trạng của cô.
Nói ra mùa đông ở Đông Bắc tuy lạnh lẽo, nhưng bên ngoài tương đương với một cái tủ lạnh to, thịt Lục Hướng Noãn mua đến bây giờ còn đông lạnh cứng rắn.
Không bị hỏng chút nào.
Lục Hướng Noãn rửa sạch từng lá cải thảo, sau đó cắt nát, thịt cũng vậy, phải băm thành bịt vụn.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn mới xách dao băm mấy cái, Hoắc Cảnh Xuyên đã tiến lên cướp dao, anh ngồi ở đó tự mình băm nhân sủi cảo.
Sức lực tay anh rất mạnh, mới mười phút nhân sủi cảo được anh băm xong.
Lục Hướng Noãn phụ trách gói, Hoắc Cảnh Xuyên phụ trách cán vỏ sủi cảo, hai người phối hợp thời gian nhanh chóng trôi qua.
Lục Hướng Noãn gói bảy tám chục cái sủi cảo, đều trắng trẻo mập mạp, nhìn qua là khiến người ta thích.
Nhưng mà khi cô nấu sủi cảo, suy nghĩ lượng ăn của hai người chỉ cho hơn nửa.
Một ít còn dư lại được cô đặt bên ngoài cửa sổ, tìm miếng vải đắp lên trên.
Đợi sáng mai khi tỉnh lại, sủi cảo đã thành sủi cảo đông lạnh.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nấu ở bếp còn ném hai củ khoai lang đỏ vào bếp, đợi ăn sủi cảo xong thì khoai lang đỏ cũng gần chín.
Lần trước anh thấy cô gái nhỏ rất thích ăn.
Lần này thật sự không cần Hoắc Cảnh Xuyên ra tay, Lục Hướng Noãn tự mình đến phòng bếp múc sủi cảo ra.
Một bát to một bát nhỏ.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn sủi cảo trong bát cô gái nhỏ, vừa định dùng đũa gắp vào bát cô, Lục Hướng Noãn như đoán được anh nghĩ gì lập tức bảo vệ bát mình.
“Trong nồi vẫn còn, anh ăn đi.”
“Ừm.” Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới dừng tay, bắt đầu yên tâm lớn mật ăn.
Anh ăn rất nhanh, gần như một miếng một cái sủi cảo, so sánh ra Lục Hướng Noãn ăn văn nhã hơn nhiều.
Nhưng mà bữa sủi cảo này là bữa sủi cảo ăn ngon nhất mà Hoắc Cảnh Xuyên từng ăn trong hai mươi năm qua.
Mãi đến khi anh ăn xong, trong bát của cô gái nhỏ vẫn còn non nửa bát chưa ăn xong.
Anh ngồi ở đó, sau đó ánh mắt không thèm che giấu nhìn Lục Hướng Noãn.
Càng nhìn trong lòng càng vui mừng.
Lục Hướng Noãn bị anh nhìn có chút nuốt không trôi: “Quay đầu sang bên kia.”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên ngoan ngoãn nghe lời, chẳng qua khóe mắt lại liếc mỗi hành động của Lục Hướng Noãn.
“Chồng sắp cưới của em…” Hoắc Cảnh Xuyên biết lúc trước cô gái nhỏ lừa anh, khiến anh biết khó mà lui.
Nhưng mà tới bây giờ, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn muốn nghe được đáp án khác từ miệng cô.
Đó là đáp án anh vẫn luôn chờ mong.
“Khụ khụ khụ khụ…” Lục Hướng Noãn đang ăn sủi cảo bị anh làm cho sặc, sủi cảo mắc kẹt trong cổ, không xuống được mà không lên được.
Khó chịu muốn chết.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh luống cuống, nhanh chóng chống gậy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phòng bếp rót cốc nước cho Lục Hướng Noãn.
Mà Lục Hướng Noãn nhân lúc anh rời đi, nhanh chóng uống ít nước linh tuyền.
Cuối cùng cũng sống lại, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Quả nhiên con người không thể nói dối, cô là điển hình tốt nhất.
Đợi khi Hoắc Cảnh Xuyên bưng nước tới, Lục Hướng Noãn đã không sao, lúc này trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên mới xem như thả lỏng.
Sớm biết cô gái nhỏ sẽ có phản ứng lớn như vậy, cho dù thế nào anh cũng sẽ không hỏi, cũng may cô gái nhỏ không sao.
Nếu không cả đời này Hoắc Cảnh Xuyên cũng không tha thứ cho mình.
Lục Hướng Noãn vừa định mở miệng, kết quả Hoắc Cảnh Xuyên sợ lát nữa lại bị như vậy lần nữa, vì thế đoạt nói trước mặt cô:
“Đừng nói nữa, tôi không hỏi.”
Cho dù thế nào, chỉ cần có thể canh giữ bên cô gái nhỏ là được.
“Anh biết tôi muốn nói gì sao?” Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này của anh thật sự có chút đáng yêu.
Mặt là thành thật, miệng thì đang nói dối, đúng là người đàn ông khẩu thị tâm phi.
Đầu tiên là Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, ngay sau đó như nghĩ tới gì đó lại lắc đầu thật mạnh.
“Thôi, không lừa anh, sở dĩ lúc trước nói với anh như vậy, chỉ muốn khiến anh biết khó mà lui. Không nghĩ tới vậy mà anh có thể lì lợm la liếm như vậy, chuyện này nằm ngoài dự kiến của tôi. Nói thẳng thắn một chút con người tôi rất ích kỷ, rất chán ghét phiền phức, tôi thật sự không có đối tượng…”
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe cô nói như thế, chỉ trong nháy mắt giá trị khẩn trương dâng cao, ánh mắt thấp thỏm nhìn Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy anh như vậy bật cười một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà hiện giờ tôi thay đổi chủ ý, đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận